Chớp mắt, nhà cậu đã loạn thành một nồi cháo.
Giữa lúc hỗn loạn, mợ vẫn kịp dúi cho tôi và Giang Thâm mỗi đứa hai đồng, bảo sang cửa hàng tạp hóa nhà thím Vương mua kem ăn, đợi họ giải quyết xong thì sẽ gọi về.
Bà còn dặn: đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn ở nhà thím Vương xem tivi.
Tôi và Giang Thâm vừa ăn kem ở cửa hàng, thì mợ đã gọi điện bảo quay về.
Mẹ tôi đã đi rồi.
Mợ vừa xem tivi vừa ngồi gói sủi cảo. Thấy tôi rụt rè bước vào, bà gọi tôi lại, hỏi:
“Con có nhớ nhà không? Ý mợ là nhà ba mẹ ruột của con.”
Nước mắt tôi tức thì trào ra, lắc đầu nói:
“Không nhớ.”
Mợ khẽ thở dài, rửa tay xong rồi lau nước mắt cho tôi:
“Tiểu Yến, mợ biết con không muốn về đó. Mợ chỉ muốn con nhớ rằng, từ nay nhà cậu mợ chính là nhà của con. Ba mẹ con có nói gì đi nữa, con cũng đừng bận tâm.”
Mợ thấy tôi chăm chú lắng nghe thì nói tiếp:
“Anh con thì nghịch như khỉ, chị con thì bướng như lừa, tuy hai đứa đó khiến mợ phải lo nhiều hơn, nhưng mợ vẫn mong con học theo bọn nó một chút. Đừng ngoan quá, ngoan quá sẽ dễ bị người khác bắt nạt.”
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Mợ đưa mu bàn tay lau từng giọt nước mắt lăn dài trên mặt tôi, khẽ thở dài:
“Con xem, từ nhỏ đến giờ, con chưa từng dám khóc thành tiếng. Có lúc, chính ba mẹ mới là những kẻ hay bắt nạt con cái nhất, mẹ con chính là như thế. Mợ biết con sớm đã hiểu chuyện, có thể phân biệt phải trái, nên mợ mới dặn: sau này dù thế nào, con cũng đừng mềm lòng với ba mẹ con.”
Cậu đứng bên cạnh nghe không nổi, cất lời:
“Sao bà lại dạy con bé như thế?”
Mợ lập tức mắng:
“Tôi nói sai chắc? Chẳng lẽ ông mong Tiểu Yến quay về nông thôn, cả đời mục rữa ở đó à? Ông có còn lương tâm không?”
Cậu yếu ớt phản bác:
“Tôi đâu có nói vậy…”
Mợ trợn mắt lườm cậu, rồi quay sang hỏi tôi:
“Trong lòng con, điều gì là quan trọng nhất?”
Tôi suy nghĩ một chút, trả lời:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Học hành chăm chỉ, lớn lên báo đáp cậu mợ.”
Mợ lắc đầu:
“Mỗi người phải coi chính cuộc đời mình là điều quan trọng nhất. Con học giỏi, là để sau này sống tốt hơn. Đợi khi con có được cuộc sống ấy, rồi hãy nghĩ đến chuyện báo đáp cậu mợ.”
“Người khác đối xử với con thế nào, thì con hãy đáp lại như thế. Sau này nếu ai đưa ra yêu cầu gì với con, hãy nghĩ ngược lại, nếu con đưa ra yêu cầu đó với họ, họ có chịu đồng ý không.”
Nói xong, mợ liền kiểm tra tôi:
“Nếu sau này mẹ con lén tới trường tìm con, bắt con về nông thôn, để em trai ở lại thành phố đi học, con phải làm gì?”
Tôi rụt rè đáp:
“Từ chối bà ấy?”
Mợ gật đầu hài lòng:
“Thông minh. Nếu sau này mẹ con nói, vì bà ấy sinh ra con, nên tiền con kiếm được sau này phải đưa hết cho bà ấy, con phải làm sao?”
Tôi nghiêm túc trả lời:
“Từ chối bà ấy!”
Tôi liên tục nói hơn chục lần “Từ chối bà ấy” với giọng điệu dứt khoát. Mợ cười mãn nguyện, còn cậu thì chỉ có thể thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ sau lần bị mợ đuổi ra khỏi nhà, nhiều năm liền mẹ không còn lui tới chỗ cậu mợ nữa.
Lúc đầu, cậu vẫn còn khuyên tôi về nhà ăn Tết, nhưng bị mợ mắng mấy lần, cậu cũng thôi không nói nữa.
Ngày tháng cứ thế trôi đi.
Nghe cậu mợ thỉnh thoảng nhắc chuyện, tôi biết em trai được nuông chiều đến mức không ra gì.
Cấp tiểu học đã bắt đầu thi trượt, không làm bài tập, ngày nào cũng bị gọi phụ huynh.
Lên trung học, nó lại kết bè với đám lưu manh, gây gổ đánh nhau.
Mẹ tôi phải đến đồn công an bảo lãnh nó về không biết bao nhiêu lần.
Bà vẫn luôn nghĩ do thầy cô ở quê dạy dở, quả nhiên lại tìm đến trường để gặp tôi.
Bà đứng chờ ở cổng, đợi tôi tan học.
Tôi vừa ra, bà liền bắt đầu bóc quả trứng gà luộc trong tay.
Tôi vốn không thích ăn trứng luộc, nên đi sang hàng quán trước cổng mua một cái bánh trứng.
Lên cấp ba, tiền tiêu vặt của tôi tăng thành mười đồng một tuần, thỉnh thoảng tôi cũng mua cái bánh trứng một đồng ăn cho vui.
Hôm đó bất chợt muốn ăn thêm một cây xúc xích, tôi trả hai đồng.
Ánh mắt mẹ lập tức sắc lại, gằn giọng hỏi tôi tiền ở đâu ra.
“Đừng nói là mày lấy trộm nhé?”
Tôi nói là tiền tiêu vặt mợ cho.
Mẹ không kìm được chua chát mỉa mai mợ:
“Bà ta cũng rộng rãi thật, ngay cả với mày cũng hào phóng như thế. Tiểu Yến, nếu tao có tiền như bà ta, tao cũng chẳng nỡ bỏ mày đâu. Mày vốn là miếng thịt rơi xuống từ thân tao mà!”
Giờ bà ta cũng học cách gọi tôi bằng cái tên mợ đặt.
Như thể chỉ cần gọi như vậy, bà liền có thể đối xử tốt với tôi giống hệt như mợ đã làm.
Tôi chẳng buồn để ý, chỉ nhận lấy cái bánh trứng còn nóng hổi, đưa lên miệng thổi cho nguội.
Mẹ nuốt nước bọt, rồi bắt đầu kể khổ với tôi.
Bà nói em trai tôi không làm bài tập, là bởi vì nó không biết làm.
Mà tại sao không biết làm? Vì thầy cô chẳng biết dạy.
Thầy cô suốt ngày chỉ biết gọi phụ huynh, bắt bà đi quản con.
Nếu bà quản được, thì cần gì đến thầy cô?
Nền giáo dục ở nông thôn quá kém, không như tôi được hưởng điều kiện tốt nhất.
Nhà thì nghèo, chẳng như tôi ở nhà cậu mợ, ăn ngon mặc đẹp.
Tôi có anh chị họ bảo vệ, còn em trai thì một mình ở trường, bị người khác bắt nạt, nên mới phải đánh nhau.
Còn chuyện vì sao toàn là em tôi đi đánh người khác, thì bà nói: một bàn tay vỗ không kêu.
Em tôi ra tay, chắc chắn là vì đối phương gây sự trước.
Từ thời Ngũ Đại Thập Quốc kể miên man đến cả Thanh quân nhập quan, mẹ mới chịu nói ra mục đích cuối cùng của mình.
Mẹ tính toán: mợ thương tôi như vậy, tôi chỉ cần xin mợ, còn bà thì đi xin cậu, thế nào họ cũng sẽ đồng ý đổi, để em trai được lên thành phố học.
Tôi vừa đi vừa ăn bánh trứng, lơ đãng hỏi:
“Thế thì liên quan gì đến con?”
Mẹ đáp:
“Em con khổ quá, con là chị nó, con phải thương nó một chút chứ.”