Khi Diệp Chi một lần nữa trở lại khách sạn thì trời đã sáng, một tay ôm chậu hoa huệ tây, tay kia cầm vài túi quần áo mới. Cô quẹt thẻ phòng, mở cửa bước vào. Thiên Vũ vẫn ngồi ở mép giường như cũ, cả người lạnh như băng, nhưng đáy mắt lại có một tia ửng hồng khó có thể nhận ra.
“Tầng hai bị cháy nghiêm trọng, bên trong phòng của anh không còn thứ gì nguyên vẹn, nhưng chậu hoa này lại thoát được lửa đỏ, có lẽ nó sẽ sống sót.” Diệp Chi đi vào đặt chậu hoa huệ tây lên bàn và túi quần áo lên ghế sô pha, “Quần áo mới của anh, em mua tạm không biết có mặc vừa hay không?"
Cô không biết bạn trai mình mặc cỡ nào nên mua đại vài bộ.
“Nhân tiện.” Diệp Chi cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi ra, “Em tìm thấy điện thoại của anh trên mái nhà.”
Thiên Vũ đưa tay nhận điện thoại, điện thoại không có dấu hiệu bị lửa đốt cháy. Sau khi gọi cấp cứu, anh không thể nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra tiếp theo.
“Hôm nay trước tiên anh nên nghỉ ngơi thật tốt trước, những cái khác không cần nghĩ nhiều, về công việc cũng không cần lo lắng.” Lúc này Diệp Chi có thể cảm giác được tâm trạng của bạn trai thật sự không tốt lắm.
Thiên Vũ mở điện thoại ra, có mấy cuộc gọi nhỡ, một số cuộc là của ba anh Trần Thiên Tân, một số của dì Hà. Lúc này Thiên Vũ mới nhận ra trước khi xảy ra cuộc hoả hoạn ở chung cư anh đã bấm gọi cho vệ sĩ, và cuộc gọi kéo dài đến bốn mươi phút.
Thiên Vũ ngước mắt nhìn Diệp Chi đang ngồi đối diện, "Tối hôm qua. . . Là anh gọi điện thoại cho cho em sao?"
“Hẳn là do vô ý ấn trúng số thôi.” Diệp Chi thay Thiên Vũ giải thích.
Thiên Vũ nhớ tới tối hôm qua, lúc trong xe, anh đã đồng ý dùng số điện thoại của vệ sĩ làm số gọi khẩn cấp, có lẽ vì vậy mà số của cô ấy đã được hiện lên đầu tiên và anh đã vô tình bấm gọi cho cô.
Thiên Vũ có chút áy náy nhìn đi chỗ khác, dù gì thì giờ đó người ta đã tan làm, ở nhà còn có con nhỏ, lúc đó đáng lẽ không nên gọi cho cô ấy thì tốt hơn. Trong lòng anh hơi muộn phiền mà nói với Diệp Chi, “Phiền đến em rồi.”
“Là chuyện em nên làm.” Giúp bạn trai thì sao lại phiền, Diệp Chi chỉ vào bộ quần áo trên ghế sô pha. “Anh tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi.”
Bộ đồ ngủ trên người Thiên Vũ vừa bẩn vừa ám khói, thực sự rất khó chịu, anh lặng lẽ đi tới, mở túi đựng quần áo ra.
“Em không biết size của anh, nên đã mua thêm hai bộ.” Diệp Chi giải thích, “Ngày mai em sẽ đưa anh đến trung tâm thương mại để mua quần áo khác.”
Thiên Vũ lấy một bộ quần áo từ bên trong ra nhìn. Cô ấy mua quần áo, kể cả giày và tất cũng mua luôn không thiếu thứ gì.
Từ trước đến nay Diệp Chi đi mua quần áo một mình nên những thứ cô chọn hoàn toàn ngẫu nhiên, và điều cô ấy thích làm nhất là chất đầy trong tủ những bộ quần áo giống hệt nhau để mặc quanh năm, cô gọi đó là tiết kiệm thời gian và công sức mỗi khi đi mua sắm. Nhưng sáng nay, để mua quần áo cho bạn trai, cô đã tốn rất nhiều thời gian và công sức để chọn lựa, còn nhờ chị bán hàng chọn dùm, nên mất rất nhiều công sức mới chọn được một vài bộ quần áo cho bạn trai.
“Em ra ngoài một lát sẽ quay lại.” Diệp Chi nói với bạn trai rồi đi ra ngoài.
Cô ấy muốn đi đến nhà hàng để mua thức ăn đóng gói lại mang về cho bạn trai ăn.
Khách sạn này cũng có một nhà hàng, nhưng nó ở trên tầng thượng, và bạn trai cô có thể không thích các món ăn ở đây. Diệp Chi nhớ bạn trai mình dường như thích các món ăn ở nhà hàng Nhật hôm trước hơn, nhưng nhà hàng đó lại không có dịch vụ đặt thức ăn giao tận nhà, vì vậy cô chỉ có thể đến đó để mua và mang về.
Thông thường, Diệp Chi sẽ không bao giờ vì một ai đó mà mất công như vậy. Tuy nhiên, tâm trạng của bạn trai hôm nay không được tốt, vừa thoát ra từ vụ cháy nên còn hoảng sợ, cô hy vọng anh ấy có thể vui vẻ hơn một chút sau khi ăn thức ăn cô mua về.
Diệp Chi vừa rời khỏi phòng, điện thoại di động của Thiên Vũ nằm trên giường lại vang lên, là Trần Thiên Tân gọi đến. Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, ông Trần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ông mừng rỡ nói với con trai, "Thiên Vũ, bây giờ con đang ở đâu? Con có bị thương không? Để ba đến đón con.”
Vừa hay tin toà nhà chung cư nơi con trai đang ở xảy ra hoả hoạn, Trần Thiên Tân liền chạy xe đến, nhưng lại nghe các nhân viên y tế nói Thiên Vũ đã rời đi cùng một người phụ nữ. Tuy trong lòng bớt lo lắng nhưng ông gọi nhiều lần lại không có ai nhấc máy.
“Con không bị thương, ba đừng tới đón làm gì.” Thiên Vũ chống tay lên sô pha, nghe giọng nói của Trần Thiên Tân ở đầu bên kia điện thoại, màu đỏ như máu trong trí nhớ của anh lần nữa xuất hiện trước mắt, gân xanh nổi lên, mu bàn tay gầy guộc trắng nõn nhô cao, anh đột ngột cúp điện thoại không muốn tiếp tục nói chuyện. Điện thoại lại reo vang, Thiên Vũ ngồi trên sô pha, do dự hồi lâu, tiếng chuông điện thoại trong tay cuối cùng cũng khiến anh khó chịu. Anh nhìn vào màn hình, không phải là ba anh mà là dì Hà.
Thiên Vũ hít sâu một hơi lấy lại tinh thần trước khi bấm nút kết nối, "Dì."
"Thiên Vũ, con có bị thương không? Dì đọc tin tức nói tòa nhà chỗ con ở bị cháy." Dì Hà lo lắng hỏi, bà ấy ho khan vì xúc động khi nói quá nhanh.
“Con không sao, con đang ở khách sạn.” Thiên Vũ thấp giọng an ủi bà.
Trần Hà thở phào nhẹ nhõm, "Thật tốt khi con không xảy ra chuyện gì."
Một lúc sau, Trần Hà lại nói, "Khu nhà ở đó không tốt, đừng sống ở đó nữa, đổi chỗ tốt hơn đi.”
“...Vâng.” Thiên Vũ đáp.
Nói thêm vài câu Thiên Vũ cúp điện thoại, căn phòng trở lại im lặng.
Thiên Vũ ngồi trên sô pha, rũ mắt xuống, sắc mặt tái nhợt và rất lạnh lùng, dưới ánh đèn màu da người đàn ông trắng nõn như một pho tượng xinh đẹp đang dần tàn lụi sức sống.