Tống An Vũ

Chương 10



20

 

Ta bị bịt mắt và bị người ta bắt cóc đưa đi.

 

Trên lưng ngựa, xóc nảy dữ dội.

 

Suốt dọc đường, ta choáng váng đến mấy lượt.

 

Ngay khi ta tưởng rằng sẽ c.h.ế.t trên lưng ngựa, đám thổ phỉ rốt cuộc cũng dừng lại, rồi mạnh tay ném ta xuống đất.

 

Dải vải đen bịt mắt ta bị người ta giật phăng ra một cách thô bạo.

 

Sau khi đôi mắt đã quen với ánh sáng, thứ ta nhìn thấy đầu tiên, lại chính là Liên Vũ Yên, người hơn một tháng trước đã bị phán lưu đày.





 

Trong gian nhà gỗ cũ kỹ, nàng ta trang điểm đậm đà, dựa vào lòng một nam nhân râu ria xồm xoàm, thần sắc kiều mỵ lả lơi.

 

So với bộ dáng yếu đuối vô hại, đáng thương động lòng người của một tháng trước, lúc này hoàn toàn khác một trời một vực.

 

E là biểu cảm kinh ngạc của ta lúc này đã khiến nàng ta cảm thấy đắc ý.

 

Liên Vũ Yên nhếch môi cười, ánh mắt ẩn chứa vẻ kiêu căng:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

"Tống An Vũ, không ngờ được là ta còn sống quay lại, đúng không?"

 

Quả thật.

 

Ta không ngờ nàng ta lại chính là 'phu nhân của đầu lĩnh' mà đám thổ phỉ nhắc đến.

 

Càng không ngờ, với sự canh phòng nghiêm ngặt trên đường lưu đày, nàng ta vẫn có bản lĩnh trốn thoát.

 

“Ngươi bắt ta đến đây, là muốn g.i.ế.c ta sao?”

 

Ta bình tĩnh nhìn nàng ta hỏi.

 

Nàng ta không trả lời, chỉ ghé tai thì thầm điều gì đó với nam nhân kia, giọng nói kiều mị lẳng lơ.

 

Nghe vậy, hắn sờ soạng eo nàng ta một cái, sau đó buông một câu tiếng địa phương mà ta nghe không hiểu.

 

Ngay sau đó, hắn cười dâm đãng, đứng dậy, đi vòng quanh ta hai lượt, ánh mắt quét từ đầu đến chân, gật gù tỏ vẻ hài lòng, rồi rời đi.

 

Chỉ đến khi trong phòng chỉ còn lại ta và Liên Vũ Yên, nàng ta mới uốn éo bước đến, từ trên cao nhìn xuống, nâng cằm ta lên.

 

“Ta làm sao nỡ g.i.ế.c ngươi?”

 

“Ngươi khiến ta thân bại danh liệt, rơi vào cảnh ngộ thế này — ta đương nhiên cũng phải để ngươi nếm đủ nỗi khổ mà ta từng chịu.”

 

Không biết nghĩ tới điều gì, nàng ta khẽ cười, giọng nói chậm rãi ngọt ngào:

 

“Tống An Vũ, chi bằng chúng ta đánh cược một ván?”

 

“Ta đã sai người đưa thư cho Chu Hành Dã và phủ Thái trưởng công chúa cùng lúc.”

 

“Nếu lát nữa người đầu tiên tới là Tiêu Hạc Xuyên, ta sẽ thả ngươi đi.”

 

“Còn nếu kẻ tới trước là Chu Hành Dã, người vẫn đang bị cấm túc… thì đám huynh đệ bên ngoài kia của ta, sẽ được dịp hầu hạ ngươi thật tốt… thế nào?”

 

21

 

Những lời của Liên Vũ Yên, khiến ta cảm thấy nực cười đến cực điểm.

 

Huống chi lúc này, Tiêu Hạc Xuyên đã rời kinh, thư tín chưa chắc đã truyền đến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta và Chu Hành Dã đã sớm giải trừ hôn ước, không còn chút liên hệ nào. Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng hắn sẽ đến?”

 

Nàng ta cười lạnh, giọng nói đầy cay nghiệt:

 

“Dựa vào việc ngày đó ta đến phủ ngươi gây chuyện, là do chính hắn sai khiến.”

 

Có vẻ như, hồi ức ấy với nàng ta chẳng khác gì một vết thương khó lành, chỉ nhắc đến thôi đã khiến tâm thần d.a.o động.

 

Nàng đứng dậy, lùi ra một bước, hít sâu một hơi, như thể cố kìm nén lửa giận trong lòng.

 

“Ta theo hắn ba năm ở Sơn Nguyệt quan, khi hắn bị thương không thể động đậy, là ta hầu trà rót nước, sớm tối bên cạnh hầu hạ.”

 

“Vậy mà mỗi lần ngươi gửi tiền tài tiếp tế, hắn liền quên sạch mọi ân tình của ta!”

 

“Hắn đưa ta về kinh, nhưng lại không chịu cưới ta. Mãi đến khi ta suýt bị làm nhục, thân thể bị hắn nhìn thấy trọn vẹn, hắn mới miễn cưỡng đồng ý cưới ta làm bình thê.”

 

“Nhưng tại sao ngươi lại phải lui hôn?”

 

“Rõ ràng ngươi sinh ra đã có tất cả, mà ta—ta chỉ muốn gả cho hắn, chỉ cầu một chốn dung thân mà thôi…”

 

Nàng ta tựa như đem tất cả khổ đau và bất hạnh của mình, đều đổ hết lên đầu ta.

 

Ánh mắt như nhiễm độc, nhìn ta chằm chằm, tràn đầy oán hận.

 

“Ngày đó ngươi lui hôn, còn tiếp nhận thánh chỉ ban hôn…”

 

“Hắn vì thế mà say rượu suốt một đêm không tỉnh, đến sáng hôm sau liền nói với ta—nếu không thể cưới được ngươi, thì ta cũng đừng mong bước chân vào cửa nhà hắn.”

 

“Ngươi xem, hắn yêu ngươi biết bao nhiêu…”

 

“Nghe nói ngươi gặp nguy hiểm, hắn sao có thể không đến?”

 

Yêu?

 

Chỉ một chữ ấy thôi cũng đủ khiến ta bật cười.

 

Ta không nhịn được mà cười thành tiếng, trong lòng khinh miệt vô cùng.

 

“Ta rốt cuộc đã hiểu, vì sao hai người các ngươi lại có thể hành sự ngông cuồng, trái đạo như vậy.”

 

“Một kẻ ngạo mạn cố chấp, không muốn mất đi lợi ích từ tiền tài Tống gia mang đến, lại không chịu mang tiếng cưới thiếp thay thê; một kẻ tự cho là đúng, tưởng rằng cả thiên hạ đều nên thuận theo ngươi, giúp ngươi bước chân vào cửa nhà Chu gia làm chính thất.”

 

“Chậc chậc —— Quả là một đôi trời sinh!”

 

Ta ngẩng đầu, nhìn nàng ta chằm chằm, mãi mới ngưng được nụ cười mỉa mai trên môi.

 

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại—dựa vào đâu mà ta phải ủy khuất chính mình, để thành toàn cho các ngươi chứ?”

 

Lời ta vừa dứt, tựa hồ đã gãi trúng vảy ngược của nàng.

 

Liên Vũ Yên đột nhiên xông đến, siết chặt cổ ta, như thể muốn lấy mạng ngay tại chỗ.

 

Ta hít thở không thông, trước mắt dần tối sầm lại.

 

Trong khoảnh khắc tưởng như c.h.ế.t đến nơi, nàng lại bất chợt buông tay, cười như kẻ điên, thì thào từng chữ:

 

“Không được…”

 

“Dọc đường bị giam, ta bị người ta hành hạ, bị bỡn cợt, bị làm nhục—tất cả đều là nhờ ngươi ban cho!”

 

“Ta đã khổ sở đến mức ấy, cắn răng chịu đựng từng ngày mới có thể sống sót đến hôm nay…”

 

“Thì ngươi cũng không thể c.h.ế.t quá dễ dàng được…”