22
Có lẽ, nàng ta thực sự muốn một đáp án.
Rõ ràng có cơ hội lấy mạng ta, vậy mà Liên Vũ Yên lại cố chấp đánh cược vào một kết cục.
Lúc ngoài gian nhà gỗ vang lên tiếng vó ngựa, nàng ta như điên như dại mà hưng phấn.
Nàng thô bạo kéo ta dậy khỏi mặt đất, d.a.o găm kề sát cổ, đẩy ta ra khỏi phòng.
Khi nhìn thấy một trước một sau, hai người cưỡi ngựa đang c.h.é.m g.i.ế.c giữa vòng vây mã tặc—Tiêu Hạc Xuyên và Chu Hành Dã—nàng ta bỗng nhiên phá lên cười, tiếng cười thê lương như xé rách trời chiều:
“Ngươi thấy chưa? Hắn đến rồi! Hắn thật sự đến rồi!!”
Nụ cười của nàng ta sắc như dao, âm vang khiến màng tai ta rung lên đau nhói.
Nhưng ta không hề nhìn Chu Hành Dã. Ánh mắt ta chỉ dõi theo một người—Tiêu Hạc Xuyên.
Kẻ ấy, đôi mắt hàn quang sắc lạnh, trường kiếm xuyên qua vai mã tặc, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe nhuộm đỏ y phục.
Ta chưa từng thấy hắn như vậy.
Lúc này đây, hắn như La Sát từ địa ngục hiện thân, sát khí lẫm liệt khiến người khác phải rùng mình.
Thế nhưng ta lại chẳng thấy sợ hãi chút nào.
Ngược lại, nhìn mày kiếm nhuốm máu, khuôn mặt lạnh lùng bị m.á.u nhuộm đỏ, ta chỉ cảm thấy—hắn, đẹp đến yêu mị.
Giữa dòng người hỗn loạn, hắn ngẩng đầu nhìn ta.
Ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc, khiến tim ta khẽ hẫng một nhịp.
“Dừng tay! Nếu không, ta không đảm bảo được mạng nàng còn giữ nổi đâu!”
Bên tai, tiếng Liên Vũ Yên gào lên the thé.
Chu Hành Dã dường như dừng lại thật.
Ngay lúc hắn chững lại, trường đao của mã tặc lập tức vung tới, để lại vài vết thương sâu hoắm trên thân thể hắn, rồi ép hắn ngã xuống đất.
Nhưng Tiêu Hạc Xuyên không dừng.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Liên Vũ Yên.
Ánh mắt kia, tối tăm như vực sâu không đáy, tựa như đang nhìn một cái xác lạnh lẽo.
Chỉ một ánh nhìn, cũng khiến người khác hít thở không thông.
Trường kiếm trong tay hắn bất ngờ phóng ra, xé gió lao thẳng về phía Liên Vũ Yên đang kề d.a.o vào cổ ta.
Liên Vũ Yên dường như không ngờ hắn lại ra tay không chút do dự.
Nàng ta hoảng hốt hít mạnh một hơi, theo bản năng kéo ta lên làm lá chắn.
Nhưng động tác này dường như đã nằm trong dự tính của Tiêu Hạc Xuyên.
Bởi vì khoảnh khắc sau đó, hắn đã bay người đến, vững vàng nắm lấy chuôi kiếm, cổ tay khẽ xoay, chuẩn xác đ.â.m thẳng vào vai Liên Vũ Yên, tránh tuyệt đối thân thể ta.
Bị hắn kéo vào lòng, ôm chặt che chắn, tim ta vẫn chưa thôi đập loạn.
Mãi đến khi nghe thấy hắn khẽ hỏi bên tai:
“An Vũ, nàng có bị thương không?”
Gương mặt hắn lộ rõ vẻ sợ hãi và căng thẳng, khiến ta chợt nhớ lại chuyện từ rất lâu trước đây…
Khi danh tiếng "công tử ăn chơi" của Tiêu Hạc Xuyên còn chưa truyền khắp kinh thành…
Trong chốn quyền quý, từng có người truyền rằng:
“Đứa nhỏ ấy cực kỳ thông minh, tuổi còn nhỏ đã có thể giương cung nặng, thậm chí vượt qua cả trưởng công chúa khi xưa.”
“Sau này nếu có thể được mẹ con bọn họ tương trợ, còn sợ gì long vị không vững?”
23
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi thị vệ của Tiêu Hạc Xuyên dẫn người tới, đám mã tặc kia đã bắt đầu bỏ chạy tứ tán.
Thế nhưng chưa kịp trốn thoát, tất cả đều bị bắt gọn.
Bị trói chặt áp giải đi, tên đại đầu mục râu xồm miệng mồm thô tục, giận dữ mắng chửi ầm lên.
Lần này, ta nghe rõ từng chữ:
“Con đàn bà thối tha kia! Ngươi lừa lão tử!”
“Nói thì hay, nào là có bạc xài, có đàn bà chơi! Hóa ra ngươi là người của quan phủ!”
“Ngươi đợi đấy! Lão tử có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!!”
Liên Vũ Yên làm như không nghe thấy.
Đôi mắt ngấn lệ, nàng ta chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm vào Chu Hành Dã, khó khăn lắm mới miễn cưỡng đứng vững bên vách tường.
Giọng nàng run run, như sắp khóc:
“Chu Hành Dã, cuối cùng ngươi vẫn đến…”
“Ngươi thật sự yêu nàng ta đến vậy sao? Thà kháng chỉ cũng phải tới cứu nàng?”
Chu Hành Dã không trả lời.
Chỉ lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái, ánh mắt tối tăm, phức tạp không nói nên lời.
Nhưng ánh nhìn ấy ngay lập tức bị Tiêu Hạc Xuyên chắn ngang.
“Đi thôi.”
Xác nhận ta không bị thương, Tiêu Hạc Xuyên trầm giọng cởi trói cho ta.
Khi hắn vòng tay kéo ta rời đi, Liên Vũ Yên vẫn còn đang nghẹn ngào chất vấn Chu Hành Dã:
“Vậy ta thì sao? Ngươi… từng yêu ta chưa?”
Chu Hành Dã đáp khẽ, giọng nhẹ như gió:
“Vũ Yên, nàng biết rõ mà. Ta xưa nay… luôn chỉ coi nàng là muội muội.”
“Muội… muội muội ư? Ha ha ha… Tốt! Tốt lắm!”
“Vậy ngươi cũng đi c.h.ế.t đi!”
…
Phía sau, tiếng cười điên dại đột nhiên vang lên, lẫn trong đó là những tiếng hô hoán rối loạn, khiến lòng người bất giác phát lạnh.
Tiêu Hạc Xuyên không cho ta quay đầu lại.
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, bước đi thật nhanh, ngữ khí như nghiến răng:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Đừng nhìn nữa. Hai người đó đều điên rồi.”
Mãi đến khi xuyên qua cánh rừng rậm, bốn bề yên ắng, không còn nghe thấy âm thanh gì, hắn mới chịu buông tay.
Tiêu Hạc Xuyên không nói một lời, chỉ quay lưng đứng yên, vai lưng cứng đờ, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Nhìn tấm lưng cứng như thép ấy, ta bỗng dưng hiểu được cảm xúc của hắn.
“Tiêu Hạc Xuyên, vì sao chàng lại tức giận?”
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên xoay người lại.
Chưa kịp để ta nhìn rõ sắc mặt, ta đã bị hắn mạnh mẽ kéo vào lòng.
Hắn ôm chặt ta, áp sát bên tai, tiếng nói như khắc vào tim:
“Đừng để Chu Hành Dã lừa nàng.”
“Ta là nam nhân, ta biết. Hắn… chưa từng thật lòng yêu nàng.”