Một lát sau, khi ta đã lơ mơ sắp chìm vào giấc ngủ, mơ hồ cảm giác Hứa Thất lang cũng lặng lẽ leo lên giường.
Hắn từng chút một dịch lại gần, cả người ấm áp, hơi thở phả nhẹ lên cổ ta, rõ ràng đến nỗi khiến người ta ngứa ngáy.
Ta theo bản năng nép sâu vào trong, muốn nhường cho hắn chút chỗ, nào ngờ hắn lại kéo ta ôm vào lòng, để ta gối đầu lên cánh tay hắn.
“Chàng chẳng phải nói không ngủ sao...”
Ta lờ mờ mở mắt hỏi.
Hứa Thất lang khẽ hôn lên má ta, cười nhẹ: “Chẳng phải nàng nói muốn sinh con sao?”
Ta suýt nữa nghẹn một hơi chưa kịp thở ra: “Chàng không mệt sao?”
Ta thì sắp kiệt sức đến nơi rồi!
Xin trời, hãy để ta nghỉ một lát đi.
Mẫu thân cũng chưa từng dạy ta rằng khi thành thân rồi thì đến cả giấc ngủ cũng không được yên thế này!
Hứa Thất lang không trả lời, chỉ dùng hành động cho ta biết, hắn hoàn toàn chẳng có chút mệt mỏi nào cả.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
11
Người này vừa mới nghiêm trang chừng đó, chớp mắt đã thành ra bộ dạng thế này?
Bị hắn quấn quít một hồi, ta thở hồng hộc đẩy hắn ra: “Mẫu thân ta từng dạy, ban ngày không được buông thả phóng túng...”
Nếu để người ngoài hay biết, chẳng phải sẽ nói ta không hiểu lễ nghi, lôi kéo phu quân ra làm trò càn rỡ sao.
Hứa Thất lang khẽ gạt tay ta ra, tiếp tục tiến sâu hơn, thì thầm: “Nhưng ta cũng muốn ngủ trưa mà...”
“…...”
Mấy ngày tiếp theo, trong phủ chúng ta hầu như chẳng có việc gì khác.
Hứa Thất lang như một đứa trẻ vừa nếm được mật ngọt, suốt ngày chỉ nghĩ tới chuyện kia.
Ta tuy cũng muốn sớm thực hiện mong mỏi của Hứa phu nhân, song càng khát khao được nghỉ ngơi hơn!
Thế là ta cùng hắn lập ra ba điều ước định — buổi sáng không được, buổi trưa không được, buổi chiều cũng không được.
Hứa Thất lang thất vọng thở dài: “Vậy chỉ còn đêm tối mới được sao?”
Ta: “...”
Tất nhiên rồi!
Để g.i.ế.c thời gian ban ngày, Hứa Thất lang dẫn ta đi tham quan thư phòng của hắn.
Chỗ ấy sách vở chất đầy, còn có không ít bản sách quý hiếm.
Ta thấy trên án thư của hắn còn lưu lại mấy chữ viết dở, liền nhẹ giọng đọc: “Ngũ Nhạc tầm tiên bất từ viễn, nhất sinh hảo du danh sơn nhân.”
Thơ của Lý Thái Bạch.
Hứa Thất lang nhướng mày, hỏi: “Nàng biết chữ?”
Ta gật đầu đáp: “Chỉ sơ lược nhận được đôi ba chữ mà thôi.”
Phụ thân, huynh trưởng cùng đại tỷ đều từng dạy qua ta.
Mẫu thân cũng thường bảo, nữ tử cũng nên đọc sách biết chữ, hiểu lễ nghĩa, còn hơn làm người mù mịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hứa Thất lang ôn hòa nói: “Nàng cũng khá khiêm tốn đó. Đã đọc thơ Lý Thái Bạch, vậy câu nàng thích nhất là câu nào?”
Ta suy nghĩ một hồi, rồi đáp: “Trường An nhất phiến nguyệt, vạn hộ đả y thanh.”
(Cả Trường An ngập tràn ánh trăng, vạn nhà vang tiếng giặt áo.)
Hứa Thất lang ngước mắt nhìn ta, chậm rãi nói: “Nàng thật khiến ta bất ngờ.”
Có lẽ trong lòng hắn, nữ nhi nhà tiểu quan như ta chỉ e chẳng biết chữ, nói chi tới việc đọc thi tập của Lý Thái Bạch.
Ta nhẹ nhàng vuốt ve nghiên mực của hắn, tiện miệng nói: “Thật ra, chàng cũng khiến ta kinh ngạc.”
“Hả? Nói ta nghe xem nào.”
Ta đáp: “Ta không hiểu vì sao chàng lại muốn tu tiên. Lý Thái Bạch tôn sùng tiên nhân bởi đường quan lộ lận đận, sinh tâm trốn tránh; còn chàng, xuất thân cao quý, tư dung tuấn mỹ, thư pháp xuất sắc, nghe nói cả tiên sinh ở Quốc Tử Giám cũng không tiếc lời khen ngợi. Cớ sao chàng lại muốn thoát ly trần thế?”
Một kẻ như hắn, chẳng phải nên là thiên chi kiêu tử, hùng tâm vạn trượng mới đúng sao?
Tựa hồ bị ta chạm trúng nỗi niềm sâu kín, Hứa Thất lang sững sờ.
12
Hứa Thất lang quay lưng về phía ta, trầm mặc không nói.
Ta có chút hối hận vì lỡ lời, chúng ta còn chưa quen thân, vốn không nên hỏi những điều sâu xa như vậy.
Chẳng khéo, hắn còn cho rằng ta ôm tâm tư khác.
Ta vội vàng nói: “Ta chỉ tiện miệng hỏi thôi, chàng không cần trả lời.”
Hứa Thất lang khẽ thở dài, đáp: “Nói cho nàng cũng không sao. Ta chỉ cảm thấy nhân sinh quá khổ, thế nhân ai cũng mưu cầu danh lợi, lại chẳng thể khống chế sinh lão bệnh tử. Nghe nói... thành tiên có thể siêu thoát luân hồi, còn có thể trông thấy tung tích của người đã khuất, cho nên ta mới muốn tu tiên.”
Người đã khuất?
Lẽ nào có ai hắn tha thiết thương yêu đã qua đời?
Chuyện này hắn không nói tiếp, mà chuyển đề tài: “Ngày kia ta phải hồi Quốc Tử Giám, sau này ngày dài nhàn rỗi, nàng có thể đến thư phòng tìm sách đọc.”
Thì ra kỳ nghỉ của hắn cũng mau chóng kết thúc, từ nay về sau sẽ phải sáng đi chiều về.
Trong lòng ta vừa thấy nhẹ nhõm, lại có chút ngẩn ngơ luyến tiếc.
Để xua tan cảm xúc mịt mờ trong lòng, ta ngập ngừng một lát, rồi hỏi: “Chàng có... loại sách kia không?”
Hứa Thất lang sững lại, sau đó hơi nheo mắt, hỏi: “Loại nào?”
Ta chớp mắt nhìn hắn: “Đừng giả bộ.”
Ta không tin thư phòng của hắn chỉ toàn kinh sách thánh hiền, không có lấy một quyển thoại bản hay dã thư nào.
Hứa Thất lang nghẹn lời, nói: “Tài tử giai nhân…”
“Thần quái chí dị…”
Chúng ta gần như đồng thanh thốt ra.
Hứa Thất lang nửa há miệng, kinh ngạc nói: “Một nữ tử như nàng, lại ưa thích thần dị quái lạ?!”
Ta cũng làm bộ khoa trương mà rằng: “Một nam tử như chàng, lại ưa thích tài tử giai nhân?!”
Rồi lại đồng thời thốt lên: “Thật tổn hại phong nhã!”