Trước lúc rời phủ, Tống Liên Nguyệt muốn gặp Trình Khang lần cuối, nhờ ta chuyển thư.
Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, vẻ mặt rộng lượng mà kiên cường:
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
“Lăng nhi, muội yên tâm, lần này ta chỉ muốn đích thân đoạn tuyệt với hắn. Về sau, hắn chỉ là phu quân của muội mà thôi.”
Ta thầm cười lạnh trong bụng — hai người các ngươi đã có con với nhau rồi, còn đoạn tuyệt cái gì nữa?
Ta nhận lấy thư, rồi bắt chước nét bút của Tống Liên Nguyệt, viết lại một phong thư khác đưa cho Trình Khang.
Đêm ấy, Tống Liên Nguyệt chờ rất lâu bên ngoài cổng thành, nhưng vẫn không đợi được Trình Khang.
Bởi vì hắn đã lẻn qua gác cổng trong đêm, đến phòng ngủ ở biệt viện.
Không bao lâu sau, bên trong truyền ra tiếng thét chói tai của nữ nhân.
Đám hộ viện lập tức bao vây quanh phòng.
Một người thân thủ nhanh nhẹn tung cửa xông vào, liền bắt gặp Trình Khang đang cùng đích mẫu… y phục xốc xếch, cảnh tượng hoang đường không chịu nổi.
Từ sau khi phụ thân ta ngã bệnh, đích mẫu ngày đêm túc trực chăm sóc, thỉnh thoảng mới ghé biệt viện nghỉ ngơi một lát.
Ta vội vã chạy đến, khoác lên người bà ta một chiếc áo khoác, lúc ấy thần trí của bà ta vẫn chưa tỉnh táo, rồi cúi đầu, ghé sát tai bà ta, thì thầm:
“Cảnh tượng trước mắt… có thấy quen thuộc không? Chiêu trò bẩn thỉu này, năm xưa chính tay bà dùng để hãm hại mẫu thân của ta đấy.”
Kiếp trước ở trong cung, ta đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng hiểu rõ những chuyện thời thơ ấu mình từng không sao lý giải nổi.
Mẫu thân ta ban đầu không nhận tội, nhưng sau khi đích mẫu đưa ta đến ngục giam gặp bà một lần, thì bà đột nhiên lại nhận hết mọi tội danh.
Về sau ta mới hiểu, đó là vì mạng của ta nằm trong tay đích mẫu, mẫu thân đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự sống cho ta.
Mà nay, tính mạng của Tống Liên Nguyệt, thậm chí cả gia tộc họ Tống, đều nằm gọn trong tay ta.
Đích mẫu cũng chỉ còn cách… nhận tội mà thôi.
Sau chuyện đó, phụ thân ta tức giận đến mức trúng phong, bán thân bất toại, nằm liệt trên giường.
Ông cả đời chỉ nạp mỗi mẫu thân ta làm thiếp trong lúc đích mẫu mang thai, dưới gối chỉ có hai nữ nhi — Tống Liên Nguyệt và ta.
Tống phủ cứ thế mà dễ dàng rơi vào tay ta.
Ta đưa tro cốt của mẫu thân trở về quê nhà, xây lại mộ phần cho bà.
Đích mẫu từng nói, bà nguyện quỳ trước mộ mẫu thân ta để nhận tội, chỉ cầu xin ta tha cho bà và Tống Liên Nguyệt.
Nhưng ta chưa từng tin cái gọi là nhận tội hối lỗi. Chỉ khi bà nếm đủ nỗi nhục như mẫu thân ta từng chịu, đau đớn như mẫu thân ta từng trải, mới có thể gọi là chuộc tội.
Năm tháng trôi qua, ngày ngày bình lặng đến vô vị.
Cho đến một ngày, từ kinh thành truyền tới tin tức — triều đình muốn tuyển đích nữ Tống phủ làm tú nữ nhập cung.
Tống Liên Nguyệt bị tộc trưởng nhà họ Tống đưa ra khỏi am ni cô.
Hai năm ròng sống trong gió sương, dù trên mặt nàng thoa dày bao nhiêu son phấn cũng không che nổi những dấu vết khô ráp, tàn tạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa bước xuống kiệu, ánh mắt nàng nhìn ta chằm chằm đầy hận ý.
“Tống Sở Lăng, tất cả những việc ngươi làm… ta đều biết cả. Ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Ta bèn liệt kê: “Gài bẫy cho tỷ m.a.n.g t.h.a.i giả, chọc giận phụ thân đến phát bệnh, ép chủ mẫu phát điên, g.i.ế.c c.h.ế.t Trình Khang…”
Ta khẽ chỉnh lại búi tóc, ngước mắt lên mỉm cười nhàn nhạt:
“Muội làm nhiều chuyện đến thế, không biết tỷ tỷ đang nói tới việc nào?”
Tống Liên Nguyệt giận đến toàn thân run rẩy, bóp chặt chiếc khăn thêu đến mức đầu ngón tay rướm máu.
“Người đâu, kéo tiện phụ này ra ngoài đ.á.n.h c.h.ế.t cho ta!”
Lời vừa dứt, đám hạ nhân xung quanh vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Ta mỉm cười:
“Tỷ tỷ nhìn kỹ xem, trong Tống phủ này còn có ai là người quen không? Tống phủ bây giờ… ‘Tống’ đã là Tống Sở Lăng rồi.”
Nàng đứng sau lưng ta, gào to:
“Tống Sở Lăng, ngươi cứ chờ đấy! Ta nhất định sẽ tiến cung làm nương nương, nhất định sẽ báo thù!”
Ta chẳng buồn ngoảnh lại, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Ngủ sớm một chút đi, đừng mơ nữa.”
…
Đêm đó, Tiểu Hồng giúp ta rửa mặt chải đầu, giữa chân mày toàn là vẻ lo lắng.
“Tiểu thư, nô tỳ nghe mấy bà tử giặt đồ gần am ni cô kể lại, hai tháng trước Tống Liên Nguyệt từng cứu một hoa khôi lạc nạn. Nghe nói hoa khôi kia không chỉ dạy nàng ta cách che mắt để qua được kỳ kiểm thân trong cung, mà còn dạy thêm không ít chiêu trò dụ dỗ nam nhân. Nếu thật sự được sủng ái, vậy tiểu thư…”
“Yên tâm, nàng ta tiến kinh chẳng qua là đi chịu c.h.ế.t. Còn tiểu thư nhà ngươi vẫn sống rất tốt.” Ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, “Nếu rảnh, thì nên nghĩ đến chuyện hôn sự với biểu ca của ngươi đi. Hồi môn ta đã chuẩn bị xong cả rồi.”
Tiểu nha đầu da mặt mỏng, bị ta trêu một câu đã đỏ bừng cả mặt.
“Đợi ngươi thành thân xong, ta cũng yên tâm lên đường vào kinh.”
“Tiểu thư định đến kinh thành làm gì ạ?”
“Ở đây chơi chán rồi, vào kinh… làm Hoàng hậu chơi một chuyến.”
Tiểu Hồng tròn mắt nhìn ta rất lâu mà không nói được lời nào.
“Sao vậy? Không tin tiểu thư nhà ngươi có thể làm Hoàng hậu à?”
“Không… không phải,” nàng lắc đầu, “theo hầu tiểu thư bao năm, chuyện gì tiểu thư cũng làm được. Chỉ là không ngờ… tiểu thư lại thực sự muốn làm Hoàng hậu.”
Kiếp trước, ta đã từng cách ngôi vị Hoàng hậu chỉ còn một bước.
Có điều, ta cũng chẳng nhất định phải làm Hoàng hậu.
Chỉ là bây giờ… nếu ta còn chưa vào kinh, e rằng phu quân tương lai của ta — hắn sẽ không sống nổi nữa rồi.