Sau khi Tiểu Hồng xuất giá không lâu, ta và Tống Liên Nguyệt cùng lên đường tiến kinh.
Ta ngồi trong xe ngựa êm ái thoải mái, còn Tống Liên Nguyệt thì chen chúc cùng đám hạ nhân trên chiếc xe ngựa cũ nát phía sau.
Lúc dừng lại ven đường nghỉ ngơi, nàng vén rèm xe, căm hận trừng mắt nhìn ta:
“Tống Sở Lăng, sẽ có một ngày ta g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi!”
Ta c.ắ.n một miếng đùi gà nướng, thong thả đáp:
“Ngươi nên lo nghĩ xem liệu có bị ta hạ độc rồi mạo danh tiến cung hay không thì hơn.”
Nghe ta nói vậy, Tống Liên Nguyệt sợ đến mức cả nước cũng không dám uống, nửa đêm đói quá phải trèo lên cây hái trái dại ăn tạm.
Trông bộ dạng nàng khi ấy, ngu ngốc đến nực cười.
Về sau dù có thật sự vào cung, cũng chỉ có kết cục bị ta đùa giỡn đến c.h.ế.t.
Khắp thiên hạ đều biết, lão hoàng đế đặc biệt sủng ái mỹ nhân eo thon, vì để giữ dáng, Tống Liên Nguyệt ngày nào cũng chỉ ăn chút thức ăn loãng, dáng người mảnh mai đến mức vừa tay ôm trọn.
Nghe nói nàng ta còn học được không ít thủ đoạn nơi thanh lâu từ hoa khôi năm xưa, bởi vậy vô cùng tin tưởng rằng bản thân sẽ được sủng ái hơn những tiểu thư khuê các cứng nhắc khác.
Có điều… rất ít người biết, lúc ấy lão hoàng đế đã bệnh nặng, sống chẳng được bao lâu nữa.
Một khi lão hoàng đế băng hà, đám tú nữ mới nhập cung đều sẽ bị chôn theo.
Ở kiếp trước, nơi mà ta bị bọn buôn người bán tới đó làm nha hoàn, tiểu thư nhà đó cũng được chọn làm tú nữ, vừa nghe tin liền lập tức bỏ trốn trong đêm. Bất đắc dĩ, lão gia mới bắt ta thế thân nhập cung.
Xem ra vận may của ta vẫn còn tốt — lão hoàng đế c.h.ế.t ngay trước ngày ta vào cung.
Cuối cùng ta trở thành phi tử của tân đế.
Mà vị tân đế tương lai ấy, hiện giờ mới chỉ là một tiểu thái tử vừa tròn năm tuổi — Tạ Vân Thần.
Để lấy lòng tên nhóc đó, suốt dọc đường tiến kinh, ta học làm đồ đan bằng cỏ, học nặn đường nhân, còn mua mấy quyển sách truyện cổ tích.
Kiếp trước, trong số tất cả phi tần, chỉ có ta là người có thể dỗ Tạ Vân Thần ngủ.
Ta thậm chí không dám tưởng tượng, kiếp này ta lại học thêm bao nhiêu ngón nghề, vào cung rồi sẽ được sủng ái đến mức nào.
Ta c.ắ.n một miếng kẹo hồ lô, vị chua ngọt hòa quyện nơi đầu lưỡi.
Lần tiến cung này… muốn đứng đầu hậu cung, chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn.
…
Chớp mắt đã đến ngày nhập cung.
Tống Liên Nguyệt uốn éo dáng đi, vừa bước qua cửa cung liền bị ma ma quản sự sai người áp giải thẳng tới lãnh cung.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, đã hoảng loạn gào lên:
“Ta không vào lãnh cung! Chỗ đó không phải nơi cho người ở! Ta không làm phi tử nữa! Thả ta ra… thả ta ra…”
Ngay cả người từng sống cả đời trong hậu cung cũng chưa từng thấy có tú nữ nào vừa nhập cung đã bị tống thẳng vào lãnh cung như vậy.
Chỉ có mình ta biết, Tống Liên Nguyệt rơi vào kết cục hôm nay… đều là do cái tát năm xưa ta tặng cho Tạ Vân Hàn.
Vì màn vu oan ta bày ra, kết cục của Tống Liên Nguyệt đã định sẵn là thê thảm.
Có điều ta cũng không ngờ — Tạ Vân Hàn lại ra tay nhanh đến thế.
Quả nhiên là loại người có thù tất báo. Kiếp này, ta nhất định phải cách xa hắn một chút.
Trước khi tiến cung, ta đến Giang phủ, giống như kiếp trước, đội lốt thân phận đích nữ của Giang thông phán — Giang Uyển Ninh để nhập cung.
Trải qua hai tháng học quy củ, cuối cùng cũng đến lượt ta thị tẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta quỳ ngay ngắn giữa điện, cúi đầu nói:
“Bệ hạ, thiếp biết bện cỏ thành châu chấu, người có muốn xem không?”
Sau lớp rèm vàng mỏng, vang lên một tiếng cười lạnh của nam nhân:
“Quả thật không nhìn ra, ngươi cũng có không ít ngón nghề đấy.”
Một luồng khí lạnh dọc theo xương sống lan khắp toàn thân, khiến ta rùng mình.
Ngẩng đầu lên, ta liền thấy Tạ Vân Hàn vén rèm bước ra, đi về phía ta.
Hắn đối diện với ánh mắt sững sờ của ta, khẽ nhếch môi:
“Sao vậy? Không nhận ra trẫm à?”
Hắn vận long bào màu vàng sáng viền kim tuyến, khí thế vương giả bức người.
“Nếu không nhận ra, vậy hôm đó sao ngươi lại dám cho trẫm một bạt tai?”
Hắn ung dung thưởng thức vẻ mặt ta dần sụp đổ, đôi mỏng môi khẽ nhẩm ra tên ta:
“Tống Sở Lăng.”
Một tia lạnh buốt xẹt ngang óc.
Ta bỗng hiểu ra một chuyện —
Hắn cũng đã trọng sinh.
Sau khi Tạ Vân Hàn trọng sinh, hắn đăng cơ làm tân đế.
Ánh nến trong tẩm điện bị dập đi một nửa, trong đôi mắt âm trầm của hắn phản chiếu ánh sáng chập chờn như ẩn như hiện.
Hắn bóp cằm ta, ánh mắt chứa ý cười lạnh, chậm rãi dò xét vẻ mặt ta.
Giọng ta run run:
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
“Chuyện bệ hạ đăng cơ… là cố tình giấu ta sao?”
“Nếu không, làm sao chờ được đến lúc ái phi tự dâng mình đến cửa?”
“Bệ hạ… Tạ Vân Thần đâu rồi?”
“Hửm? Kiếp trước ngươi đã che chở cho hắn, kiếp này vẫn muốn bảo vệ hắn à?”
Giữa chân mày hắn phủ một tầng sát khí âm trầm.
“Sao? Muốn xuống âm phủ bồi táng cùng hắn sao?”
Ta nắm lấy tay áo hắn, run giọng:
“Kiếp trước lợi dụng ngài là lỗi của thiếp. Nhưng Vân Thần chỉ là một đứa trẻ, xin ngài đừng lấy mạng nó.”
Khóe môi Tạ Vân Hàn cong lên, nụ cười lạnh như lưỡi dao:
“Ngươi trọng sinh để báo thù, sao lại nghĩ trẫm sẽ không làm điều đó?”
Ta chỉ mới sống lại có ba năm, chẳng ngờ lại sắp mất mạng nhanh đến vậy.
Không kìm nổi, nước mắt ta rơi lã chã, nhỏ xuống mu bàn tay hắn.
“Không được khóc!”
Hắn nhíu mày, giọng khàn khàn pha chút bực dọc:
“Trẫm đã làm gì đâu.”