Dù sao cũng sắp c.h.ế.t, ta cũng chẳng buồn sợ hắn nữa, bao ấm ức chất chứa trong lòng bỗng ào ạt tuôn ra.
“Biết bao lần ta suýt mất mạng, đều là Vân Thần che chắn phía trước cứu ta. Người muốn đoạt ngôi, đoạt mạng hắn nhiều không kể xiết — ta bảo vệ hắn thì sao chứ?”
“Nếu ta thật sự muốn hại ngài, đã hại từ sớm rồi! Ta thậm chí còn cho ngài tiền lộ phí kia mà.”
“Ngươi còn cho ta một cái tát nữa.”
Đôi mắt Tạ Vân Hàn tối như vực sâu, bỗng bật cười khẽ:
“Đã đ.á.n.h rồi còn không chịu nhận, lại còn báo tên đích tỷ của ngươi.”
Cái tát đó, xem ra đời này hắn chẳng bao giờ quên được.
Nghĩ lại chuyện khi ấy, ta đúng thật là gan to bằng trời.
Ta không biết phải biện giải thế nào, chỉ đành trợn mắt ngất lịm.
Trước mắt tối sầm, chỉ nghe thấy giọng cười lạnh của Tạ Vân Hàn vang lên bên tai:
“Diễn dở thật.”
…
Ta bị đưa trở về tẩm cung.
Không dám mở mắt, trong cơn mơ màng hỗn loạn, ta thật sự thiếp đi.
Trong mộng, ta lại thấy cảnh tượng kiếp trước.
Tạ Vân Thần với thân hình bé nhỏ khoác long bào, nghiêm trang ngồi trên ngai vàng giữa đại điện.
Lời các đại thần nói, nó không hiểu lấy một chữ, cũng chẳng dám nhúc nhích nửa phần.
Lúc hạ triều dùng bữa, ta múc cho nó một bát canh sữa, nhẹ giọng dỗ dành:
“Bệ hạ, người phải ăn thật ngoan thì mới mau lớn, mau trưởng thành được.”
Tạ Vân Thần ngước mắt nhìn ta, khẽ hỏi:
“Tỷ tỷ… ta còn có thể lớn lên không?”
Dù vẫn chỉ là một đứa trẻ, nó cũng đã cảm nhận được cơn sóng ngầm giăng đầy tứ phía.
Cữu cữu của Tạ Vân Thần chính là Thẩm đại tướng quân — người từng lập chiến công hiển hách nơi sa trường.
Liễu tướng vì muốn giúp cô gia nhà mình là Tạ Vân Tị lên ngôi, ông ta đã cấu kết với ngoại địch, hại Thẩm đại tướng quân cùng hai người con trai của ông c.h.ế.t nơi biên ải, khiến cả Thẩm gia từ đó suy tàn.
Tạ Vân Thần… từ đó không còn ai thân thích trên đời, cũng chẳng còn chỗ dựa nữa.
Hiện giờ, nó chỉ là một con rối — một con rối có thể bị g.i.ế.c bất cứ lúc nào.
Sau khi nắm quyền, Tạ Vân Tị trong cung hoành hành ngang ngược, bao nhiêu cung nữ và phi tần bị hắn cùng thuộc hạ làm nhục, g.i.ế.c c.h.ế.t, đếm không xuể.
Toàn triều đều biết hắn là loài cầm thú đội lốt người.
Mỗi lần gặp hắn, Tạ Vân Thần đều đứng chắn trước mặt ta, không cho hắn tiến lại gần ta nửa bước.
Hắn đứng yên tại chỗ, đôi mắt nheo lại, ánh nhìn dán chặt lên người ta, thật khiến người ta buồn nôn.
“Quý phi nương nương quả nhiên như lời đồn, dung nhan khuynh quốc khuynh thành.”
Ta biết, sớm muộn gì Tạ Vân Tị cũng sẽ ra tay với ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng không ngờ hắn lại ngang ngược đến mức, giữa ban ngày ban mặt đã dám động thủ.
Hắn g.i.ế.c c.h.ế.t cung nữ gác cửa, xông thẳng vào tẩm điện, ép ta lên bàn trang điểm.
Trâm, vòng văng khắp nền đất, tiếng va chạm lạnh lẽo vang lên giữa tĩnh mịch.
Ta nghĩ, có lẽ lần này mình thật sự không thể sống nổi nữa.
Tạ Vân Thần không thể cứu được ta, vậy thì… ta sẽ thử xem, liệu ta có thể cứu được nó hay không.
Ta mò lấy một cây trâm trên đầu, lúc Tạ Vân Tị còn chưa kịp phản ứng thì đã hung hăng đ.â.m thẳng xuống.
Hắn gào thét, buông ta ra.
Máu đỏ thẫm nhuộm kín nửa gương mặt hắn, hắn ôm mắt, lăn lộn dưới đất, tiếng kêu t.h.ả.m thiết đến xé ruột xé gan.
Trước khi người của hắn ập vào, ta trèo cửa sổ bỏ chạy.
Khi đó, Tạ Vân Hàn là vị Vương gia duy nhất trong triều không cúi đầu trước Tạ Vân Tị.
Ta quỳ rạp trước mặt hắn, toàn thân run rẩy, nói rằng vì muốn sống, ta có thể làm bất cứ điều gì.
Đêm đó, ta ở lại trong phòng hắn.
Người hầu bên cạnh hắn đều thấy kỳ lạ — Tạ Vân Hàn xưa nay nổi tiếng lãnh đạm với nữ sắc, không biết bao nhiêu đại thần từng đưa mỹ nhân đến dâng lên, tất cả đều bị hắn lạnh nhạt đuổi về. Nhưng lần này, hắn lại giữ ta ở bên.
Ta nghĩ, có lẽ là vì mấy mỹ nhân kia… không ai dám hạ d.ư.ợ.c hắn cả.
Mà Tạ Vân Tị — vì một trâm đó của ta, suýt chút nữa đã mất mạng.
Trong suốt nửa năm nằm trên giường hắn, Tạ Vân Hàn g.i.ế.c không ít người, ngầm nuôi thế lực riêng, cuối cùng nắm hết đại quyền, trở thành Nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Khắp nơi đều mắng ta là yêu phi họa quốc, cấu kết với Nhiếp chính vương, thao túng triều chính.
Nhưng Tạ Vân Hàn thừa hiểu — cho dù ta có ngoan ngoãn đến mấy trước mặt hắn, thì người mà ta thật lòng hướng về… vẫn không phải là hắn.
Cận thần bên cạnh hắn khuyên nên sớm diệt trừ ta, bởi một ngày nào đó, ta sẽ trở thành tai họa lớn nhất bên cạnh hắn.
Hôm đó, hắn bóp cổ ta, sức lực nơi đầu ngón tay dần dần siết chặt.
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt u tối của hắn, nói cho hắn biết — ta đã mang thai.
Hắn lập tức gọi ngự y đến bắt mạch, quả nhiên… là hỉ mạch.
Từ đêm đó, hắn chưa từng xuất hiện trước mặt ta nữa.
Không bao lâu sau, thiên hạ đại loạn. Tạ Vân Tị dẫn binh công phá hoàng cung, một đường g.i.ế.c vào tận đại điện.
Lửa bốc cao ngút trời, chiếu rực cả bóng đêm.
Thái giám và cung nữ chạy tán loạn, tiếng vó ngựa, tiếng đao kiếm va chạm cùng tiếng kêu t.h.ả.m thiết nối nhau không dứt.
Ta mặc long bào của Tạ Vân Thần, bị áp giải đến trước mặt Tạ Vân Tị.
Con mắt bị ta đ.â.m mù của hắn được che bằng một miếng vải đen, con còn lại tràn ngập hận thù, nhìn ta như muốn xé xác.
“Tiểu hoàng đế bị ngươi giấu ở đâu?”
Không đợi ta đáp, hắn lạnh giọng cười:
“Không nói à? Không sao, ta có cả đời để tra tấn ngươi. Ngươi chẳng phải không cho ta chạm vào sao? Vậy ta sẽ ban ngươi cho binh sĩ của ta.”