Hắn quay sang hạ lệnh:
“Quý phi nương nương ở đây, các ngươi muốn chơi thế nào thì chơi, nhưng đừng để nàng c.h.ế.t, phải giữ lại một hơi thở. Ta muốn để ả tiện nhân này sống không bằng c.h.ế.t.”
Ta chống tay xuống đất, thở gấp, rồi bật cười:
“Cẩu tặc, ngươi nên cảm tạ bản cung năm đó đã để lại cho ngươi một con mắt, để hôm nay ngươi còn có thể ngồi trên cao mà xem trò hay. Những năm qua, bản cung ngày đêm hối hận, chỉ trách năm ấy không đ.â.m sâu thêm chút nữa để lấy luôn cái mạng ch.ó của ngươi!”
Bao năm nay, không ai dám nhắc đến con mắt mù ấy trước mặt Tạ Vân Tị.
Hắn bị ta chọc điên, vẻ mặt vặn vẹo, gần như phát cuồng.
“Người đâu! Móc mù cả hai mắt ả! Chặt tứ chi, làm thành nhân trư cho ta!”
Ta vẫn cười, giọng khàn khàn tràn đầy châm chọc:
“Dù ngươi có nghiền xương ta thành tro bụi, thì ngươi cũng chỉ còn một con mắt thôi. Nếu ngươi thật sự đăng cơ, vậy triều Đại Dận ta chẳng phải sẽ có vị Hoàng đế độc nhãn đầu tiên hay sao?”
Tạ Vân Tị giận đến điên cuồng, đoạt lấy thanh đao trong tay thị vệ, vung lên định c.h.é.m xuống đầu ta.
Ngay khoảnh khắc lưỡi đao sắp chạm tới, một mũi tên xé gió lướt qua bên tóc mai ta, cắm phập vào con mắt còn lại của hắn.
Ta chậm rãi quay đầu, chỉ thấy Tạ Vân Hàn mặc giáp bạc, tay cầm cung tên, cưỡi ngựa lao thẳng vào giữa đám loạn quân.
Hắn kéo cổ áo ta, thô bạo nhấc bổng ta lên, đặt lên ngựa.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Ta úp người trên lưng ngựa đang phi nước đại, lần đầu tiên trong đời… không hề sợ hãi mà hét lên.
Rõ ràng hắn đã sớm phục binh chờ sẵn ở ngoài thành, sao còn liều mạng xông vào cung?
Ta nghĩ không ra, mà cũng chẳng còn thời gian để nghĩ nữa.
Cả người ta mềm nhũn, cố gắng bò lên người hắn, ngẩng đầu nói khẽ:
“Tạ Vân Hàn, ta không hề mang thai… đó chỉ là t.h.u.ố.c giả m.a.n.g t.h.a.i để ta giữ mạng.”
Hắn cúi mắt nhìn ta, khóe môi nhếch lên, cười lạnh:
“Thế nào? Lúc nãy xém c.h.ế.t còn chưa sợ, giờ còn muốn c.h.ế.t trong tay ta sao?”
Bên trong hoàng cung, xác c.h.ế.t chất thành núi, m.á.u chảy thành sông, tên bay như mưa rào.
Một tiếng rít xé tai vang lên bên cạnh, ta theo phản xạ lao về phía hắn — mũi tên xuyên thẳng vào lưng ta.
Máu tràn ra từ mũi miệng, tầm mắt ta mờ đi trong ánh nhìn đỏ thẫm, nhìn gương mặt kinh hoàng không tin nổi của Tạ Vân Hàn.
Ngay cả chính ta cũng không ngờ — mình lại thật sự thay hắn đỡ một mũi tên.
“Ta sớm đã uống độc dược, chẳng bao lâu nữa sẽ phát tác thôi. Ta không sợ c.h.ế.t… chỉ sợ nếu bị bắt, chịu không nổi tra khảo mà khai ra tung tích của tiểu Hoàng đế.”
“Tạ Vân Hàn… khốn kiếp, sao ta lại vì ngươi mà đỡ tên chứ… đau c.h.ế.t mất rồi…”
…
Khi tỉnh mộng, ta mới thấy hối hận vô cùng.
Cả đời ở trước mặt Tạ Vân Hàn ta đều đang diễn kịch, vậy mà đến lúc sắp c.h.ế.t lại đột nhiên không muốn diễn nữa.
Sớm biết hắn cũng trọng sinh, thì khi ta đỡ tên cho hắn ở kiếp trước, đáng lẽ phải giả vờ tỏ ra si tình sâu nặng một chút, để giờ đây… khỏi phải tiếc nuối.
Nhưng bây giờ, muốn diễn cũng chẳng kịp nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi đăng cơ chưa bao lâu, thiên hạ vẫn chưa yên, ngày nào Tạ Vân Hàn cũng bận đến tối mịt.
Ta vốn tưởng hắn sẽ tạm thời quên ta, không ngờ đến chạng vạng đã hạ chỉ triệu ta cùng hắn dùng bữa.
Hắn mặc thường phục màu tím, trông giống hệt như kiếp trước.
“Ngài đúng là vẫn hợp với sắc tím hơn.”
“Sao? Ngươi cho rằng trẫm không xứng mặc long bào à?”
“Hiếm khi ta khen ngài một câu, có cần đa nghi đến thế không?”
Cả ngày hôm nay ta bị nhốt, đến một giọt nước cũng chưa uống.
Vừa ngồi xuống, ta liền tự tay múc cho mình một bát yến sào, không màng lễ nghi.
Thái giám hầu bên cạnh cuống quýt định nhắc quy củ, lại bị Tạ Vân Hàn phất tay cho lui.
Ta uống hai ngụm yến sào rồi bắt đầu gắp thức ăn, ăn một cách thản nhiên.
Thậm chí ăn phần của mình còn chưa đủ, còn giành cả món trong đũa hắn.
Đợi nuốt xong miếng cơm trong miệng, ta ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn, giọng bình thản:
“Dù sao cũng sắp c.h.ế.t rồi, ta phải làm một con ma no bụng mới được.”
Tạ Vân Hàn nhếch môi cười lạnh:
“Bây giờ trông ngươi đúng là no thật rồi.”
Chưa thấy đủ, ta lại ăn thêm hai bát cơm.
Hắn không động đũa lấy một lần, chỉ chống cằm ngồi đó, lẳng lặng nhìn ta.
Khiến ta không khỏi nghi ngờ — liệu có phải hắn đã hạ độc vào cơm canh?
Nhưng nghĩ lại cũng hiểu, ta chẳng may mắn đến thế. Tạ Vân Hàn cái tên bệnh hoạn đó, làm gì chịu dễ dàng cho ta một cái c.h.ế.t.
“Ta còn tưởng ngươi sẽ hỏi ta về tung tích của Tạ Vân Thần.”
“Có gì đáng hỏi đâu? Dù sao ngài cũng không g.i.ế.c nó. Huống hồ ta đã rơi vào tay ngài, dù có biết thì cũng chẳng làm được gì.”
“Sao ngươi chắc, trẫm sẽ không g.i.ế.c nó?”
“Chắc là ngài đã khiến tiên đế thay đổi thánh chỉ trước khi băng hà rồi. Mới vừa đăng cơ mà đã g.i.ế.c Thái tử tiền triều, lại còn đắc tội với Thẩm tướng quân … ngài điên chắc?!” Ta rót cho mình một chén rượu, khẽ nhấp một ngụm. “Huống hồ, từ xưa đến nay, làm hoàng đế được mấy người sống thọ? Vân Thần không làm vua, chỉ cần được lớn lên yên ổn… cũng là phúc lớn rồi.”
Ánh mắt Tạ Vân Hàn tối hẳn đi, như một vũng nước sâu hun hút.
Ta chợt nhận ra mình lỡ lời, vội cười xòa:
“Bệ hạ đương nhiên sẽ không đoản mệnh đâu. Ngài nhất định phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn, sống lâu trăm tuổi, cùng trời đất trường tồn.”
“Sở Lăng.”
Hắn lạnh giọng gọi tên ta, ánh mắt lạnh như băng:
“Trẫm là người, không phải rùa đen.”
Ta thật sự mong Tạ Vân Hàn chính là con rùa đó trong giếng nguyện ước… để ta chỉ cần ném một đồng xu, là có thể đổi lấy cái mạng ch.ó của mình.