Tạ Vân Hàn nói, ta muốn sống thì phải biết cách làm hắn vui.
Suốt tròn một tháng, đêm nào hắn cũng lật thẻ của ta, bắt ta thị tẩm.
Thân thể ta ngày càng tiều tụy, còn hắn thì tinh thần ngày càng phấn chấn, khí sắc hơn hẳn.
Ta hiểu rồi — hắn không muốn g.i.ế.c ta ngay, mà là muốn hành hạ ta từng chút, khiến ta trở thành cái gai trong mắt cả hậu cung.
Không bao lâu nữa, đám phi tần sẽ bắt đầu mưu tính, tranh đoạt, rồi một ngày nào đó… ta sẽ c.h.ế.t không toàn thây.
Tạ Vân Hàn ngồi trước án thư phê tấu chương, còn ta ở bên cạnh mài mực đến mỏi cả cổ tay.
“Bệ hạ, hậu cung không được can chính, hay là để thái giám mài mực cho ngài đi.”
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Hắn khẽ cười lạnh:
“Trừ phi g.i.ế.c ngươi, bằng không thiên hạ này còn có chuyện gì có thể giấu được ngươi?”
Bạo quân, động một chút là muốn g.i.ế.c người.
Nhưng quả thật, hắn xứng đáng là kẻ đã trọng sinh — những mầm họa tạo phản ở kiếp trước, đến nay đều bị hắn dọn sạch gần hết.
Hơn hai năm qua, thế lực trong tay Liễu tướng bị hắn từng bước một triệt tiêu, còn ái nữ nhà họ Liễu cũng bị hắn bày mưu khiến nàng ta không thể gả cho Tạ Vân Tị.
Không còn Liễu tướng chống lưng, Tạ Vân Tị giờ chẳng khác gì một con hổ đã bị nhổ hết răng nanh.
Xử lý xong tấu chương, Tạ Vân Hàn vẫn chưa buông tha ta, lại kéo ta lên giường giày vò suốt một canh giờ.
Đôi môi mát lạnh của hắn từ má lướt xuống cổ ta, hàm răng sắc nhẹ nhàng c.ắ.n lấy làn da trên cổ, khi nhẹ khi mạnh, để lại những dấu vết chằng chịt vừa đau vừa tê dại.
Nếu không phải có cung nhân mang đồ ăn khuya tới, ta thật sự nghĩ mình sẽ bị Tạ Vân Hàn c.ắ.n c.h.ế.t trên giường.
Ta vội vàng chỉnh lại y phục, vừa đứng dậy định bước đến nhận hộp thức ăn trong tay cung nữ thì nàng ta đột nhiên đặt đồ xuống, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất.
“Bệ hạ, Uyển phi bên cạnh người căn bản không phải là Giang Uyển Ninh — đích nữ của Giang thông phán, mà là thứ muội của thần nữ, tên thật là Tống Sở Lăng! Tống Sở Lăng mạo danh tiến cung, tội ấy đáng c.h.ế.t!”
Nhìn gương mặt đầy bi phẫn kia — chính là Tống Liên Nguyệt, ta khẽ nhíu mày.
Không biết là ai đang muốn ra tay hại ta, lại thả nàng ta từ lãnh cung ra ngoài, còn sắp đặt cho nàng ta xuất hiện trước mặt Tạ Vân Hàn cáo trạng.
Tạ Vân Hàn nhấp một ngụm trà, vẻ mặt thản nhiên như thể sớm đã biết trước chuyện này.
“Nếu vậy… quả thật là tội c.h.ế.t, nên xử lăng trì.”
Ta mở hộp thức ăn, lục tìm một miếng bánh quế hoa rồi c.ắ.n một miếng, từ tốn nhai.
Tống Liên Nguyệt kinh hãi nhìn ta, chất vấn:
“Sao ngươi dám ăn đồ của Bệ hạ?!”
Ta lại cầm lên một cái bánh hạt dẻ, nếm thử, mỉm cười nhìn nàng:
“Người như ta, phạm phải tội c.h.ế.t… chẳng phải sinh ra là để thử độc hay sao?”
Tạ Vân Hàn mắt không rời khỏi tấu chương trong tay, giọng nhàn nhạt:
“Tối đừng ăn nhiều, dạo này mập ra rồi đấy.”
Ta làm như không nghe thấy, lại nhét thêm một miếng bánh sữa hạnh nhân vào miệng, lẩm bẩm:
“Bánh hôm nay hình như ngon hơn mấy bữa trước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Vân Hàn nói:
“Dạo này ngự thiện phòng có thêm một ngự trù mới chuyên làm điểm tâm, nếu ngươi thích ăn, ngày mai bảo hắn làm thêm vài phần.”
Tống Liên Nguyệt nghe cuộc trò chuyện giữa chúng ta, thoáng chốc như ngây ra tại chỗ.
Sau mấy nhịp thần trí mơ hồ, nàng đột nhiên dập mạnh trán xuống đất, cả người run rẩy:
“Bệ hạ… Tống Sở Lăng chính là một độc phụ! Chính ả đã ép đích mẫu đến điên loạn, khiến phụ thân tức c.h.ế.t, còn từng hãm hại thanh danh của thần thiếp… kính xin bệ hạ thay thần thiếp làm chủ!”
Tạ Vân Hàn nhướng mày, đưa mắt nhìn ta:
“Tống Sở Lăng, không ngờ ngươi lại độc ác đến thế. Lăng trì xử tử còn là nhẹ, trẫm phải tru di cửu tộc nhà ngươi mới hả giận.”
Ánh mắt Tống Liên Nguyệt nhìn ta lập tức thay đổi, từ đắc ý biến thành hoảng hốt.
“Bệ… Bệ hạ… người vừa nói… tru cửu tộc sao?”
Tạ Vân Hàn liếc nàng một cái, giọng lạnh như băng:
“Vừa rồi ngươi chẳng phải nói, ngươi là đích tỷ của nàng ta sao?”
Sắc mặt Tống Liên Nguyệt trong thoáng chốc tái nhợt như tờ giấy, toàn thân run lẩy bẩy như sàng gạo, cuối cùng không trụ nổi nữa mà ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh.
Thì ra — cái gọi là “bị dọa đến ngất đi”… chính là như thế này.
Ta không ngờ, Tạ Vân Hàn lại cho ta gặp lại Tạ Vân Thần.
Giống hệt kiếp trước — sau khi Hoàng hậu băng hà, mỗi đêm nó đều gặp ác mộng, khóc không ngừng, ban ngày thì bỏ ăn bỏ uống, chẳng ai dỗ được.
Ta ngồi trước giường Tạ Vân Thần, không nói một lời, chỉ lặng lẽ dùng cọng cỏ bện một con bướm, rồi đưa đến trước mặt nó.
Nó đưa tay muốn lấy, ta chỉ vào bát canh bên cạnh:
“Ngài uống một ngụm canh, ta sẽ đưa cho ngài chơi.”
Nó thật sự nín khóc, không náo loạn nữa, ngoan ngoãn uống một ngụm. Nhũ mẫu hầu hạ trong phòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ta đưa con bướm cho nó, dịu giọng nói tiếp:
“Ngài uống thêm hai ngụm nữa, muốn gì ta cũng bện cho ngài.”
Tạ Vân Thần suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ta muốn một con hổ to.”
“Cái đó khó lắm, ít nhất phải uống năm ngụm.”
Nó chỉ uống được ba ngụm, sau đó ta cố hết sức bện ra một con vật chẳng ra hổ, cũng chẳng ra con gì.
Vậy mà nó lại nở nụ cười hiếm hoi, còn kể với ta rất nhiều chuyện.
Ta xoa đầu hắn, dịu dàng nói:
“Điện hạ, ta cũng giống như ngài… cũng mất mẫu thân từ khi lên năm tuổi. Lúc đầu đêm nào ta cũng khóc, ngày nào cũng nhớ mẫu thân. Nhưng sau này ta nghĩ, chắc mẫu thân ta không muốn thấy ta như vậy. Bà muốn thấy ta ăn ngon, ngủ yên, sống thật tốt.”
Tạ Vân Thần ngoan ngoãn gật đầu:
“Tỷ tỷ, ta hiểu rồi. Mẫu hậu nhất định cũng muốn thấy ta sống thật tốt.”