Trảm Xuân Đường

Chương 12



Tim ta khẽ thắt lại:

 

“Phụ thân nói… bọn họ định lợi dụng chiến sự để mưu đồ bất chính?”

 

Ánh mắt phụ thân thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng:

 

“Người Hưng Lợi xâm phạm biên giới, bệ hạ đã phái ta mang quân tiếp viện, hiện kinh thành lực lượng trống rỗng.”

 

“Nếu Tam vương gia lúc này cấu kết với người Hưng Lợi để khởi sự, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.”

 

39

 

Chiến sự biên cương đang nguy cấp, nếu lúc này ta rời đến biên giới, chẳng phải là trúng kế bọn họ rồi sao?

 

Nhưng nếu không đi, bách tính biên cương lại…

 

Phụ thân nhíu chặt mày, hồi lâu sau, ánh mắt kiên quyết nhìn ta:

 

“Phụ thân không thể khoanh tay nhìn bách tính biên cương gặp nạn, lại càng không thể để âm mưu của Tam vương gia thành công.”

 

“Ta sẽ vào cung gặp thánh thượng, trình tấu mọi chuyện rõ ràng, có lẽ chúng ta vẫn còn cách đối phó khác.”

 

Phụ thân thay một thân dạ hành y nhẹ nhàng, rời phủ tướng quân qua mật đạo.

 

Ta đứng bên cửa sổ thư phòng, nhìn về hướng phụ thân rời đi, thầm cầu nguyện ông bình an vô sự.

 

Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi biết rõ các người đau như d.a.o cắt khi mất đi trưởng huynh.

 

Nhưng đại ca không thể giữ lại được, chỉ có như vậy mới có thể bảo toàn cho các người nửa đời sau yên ổn!

 

Trong ngự thư phòng, ánh nến cháy sáng rực rỡ.

 

Hoàng đế nhìn mật thư chứng thực mưu phản của Tam vương gia.

 

Ngón tay gõ lên long án phát ra tiếng vang trầm đục.

 

“Bệ hạ.” 

 

Thống lĩnh Vũ Lâm Vệ quỳ xuống bẩm báo.O Mai d.a.o Muoi

 

 “Trong thung lũng cách ngoại ô tây ba mươi dặm, phát hiện ba ngàn tinh binh, lương thảo đủ duy trì nửa tháng.”

 

Trong mật thư tìm được tại doanh trại, vậy mà lại ghi chép rõ ràng thời gian Tam vương gia cùng người Hưng Lợi hẹn tấn công thành.

 

Trong chiếc hộp gấm tầng trên cùng, yên lặng nằm đó một chiếc hổ phù giả.

 

Hoa văn không sai lệch chút nào so với vật thật.

 

“Một tình huynh đệ thâm sâu thật đấy!” 

 

Hoàng đế tức giận đến mức bật cười.

 

Bút dừng mạnh trên chiếu thư:

 

“Tam vương tước bỏ chức vị, giam lỏng tại Tông Nhân phủ suốt đời. Cả nhà giáng làm thứ dân, con cháu vĩnh viễn không được nhập sĩ.”

 

40

 

Tiêu Tử Húc bị trói ngược nằm trên đất, trong dáng vẻ nhếch nhác ngẩng đầu nhìn ta:

 

“Thẩm Vân Thư! Là ngươi bày ra trò này đúng không?”

 

Ta bước chậm rãi đến trước mặt hắn, ánh trăng chiếu qua cửa sổ.

 

Chia đôi khuôn mặt tái nhợt của hắn thành hai nửa sáng tối.

 

Tóc tai hắn rối bời dính bết lên mặt, vạt áo xộc xệch vẫn còn lưu lại dấu vết hoan ái.

 

“Dao Nhi là muội muội ngươi đấy!” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn gào lên.

 

“Chúng ta tình đầu ý hợp, ngươi dựa vào cái gì mà…”

 

“Các ngươi định xử trí Dao Nhi thế nào! Ta sẽ cưới nàng! Chúng ta yêu nhau thật lòng! Ngươi thả ta ra!”

 

Ta lặng lẽ nhìn hắn, cuối cùng không nói một lời, xoay người bỏ đi.

 

“Phủ Tĩnh An Hầu vẫn chưa cử người đến hỏi à?” 

 

Đầu ngón tay ta khẽ gõ lên chén trà, tiếng sứ va chạm vang lên trong trẻo.

 

Thanh Tuyết cúi đầu thấp giọng:

 

“Hồi tiểu thư, chuyện đã truyền khắp kinh thành ba ngày rồi, phủ Tĩnh An Hầu đến giờ vẫn không có động tĩnh…”

 

Ta bật cười lạnh:

 

“Thì ra là ta đã đánh giá hắn quá cao, cuối cùng cũng chỉ là thứ tử có mẫu thân không được ghi vào gia phả!”

 

Ngón tay ta lướt nhẹ qua tờ tuyên chỉ đã chuẩn bị sẵn trên bàn.

 

Ta nhét bức thư vào tay Thanh Tuyết:

 

“Ngươi đích thân đến phủ Tĩnh An Hầu, giao lá thư này cho đại phu nhân. Chỉ cần nói…”

 

Từ cổ họng ta bật ra một tiếng cười lạnh khẽ khàng:

 

“Chỉ cần nói Vân Dao muội muội và Tiêu công tử tình sâu nghĩa nặng, đã sớm mang thai, Thẩm gia chúng ta tuyệt đối không chia rẽ uyên ương. Kèm thêm một câu…”

 

“Nếu hầu phủ không chịu chấp thuận mối hôn sự này, chuyện của Vân Dao muội muội rốt cuộc cũng là vết nhơ cho thanh danh Thẩm gia.”

 

“Thẩm gia chúng ta tuyệt không dung kẻ hư hỏng trụy lạc, đành phải tặng nàng ta một dải lụa trắng. Như thế, vừa giữ được thể diện cho Thẩm phủ, cũng giữ được thanh danh cho hầu phủ.”

 

41

 

Khi Thẩm Vân Hàn bị trói chặt như con heo quay và áp giải lên điện Kim Loan, quan bào trên người hắn đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm. Hoàng đế ngồi cao nhìn xuống, giọng nói lạnh lẽo như băng sâu:

 

“Thẩm Vân Hàn, ngươi có biết tội chưa?”

 

“Bệ hạ khai ân!” Thẩm Vân Hàn đập đầu xuống đất.O mai d.a.o Muoi

 

“Thần là nhất thời hồ đồ…”

 

“Hồ đồ?” Hoàng đế vỗ bàn đứng bật dậy.

 

“Khi ngươi cấu kết với nghịch tặc, có từng nghĩ đến phụ thân ngươi đang nơi biên ải lấy m.á.u xương để chiến đấu?”

 

Phụ thân bỗng quỳ xuống, tiếng giáp sắt va vào kim chuyển phát ra âm vang trầm đục khiến Thẩm Vân Hàn toàn thân run rẩy.

 

“Là thần… dạy con vô phương. Thần xin tự mình áp giải nghịch tử tới Tây Bắc.” Mỗi một lời như được ép ra từ lớp giáp nặng nề.

 

“Để nó tận mắt chứng kiến, biên quan tướng sĩ đã dùng m.á.u thịt như thế nào… để giữ lấy sơn hà này.”

 

Thẩm Vân Hàn đột ngột ngẩng đầu, phụ thân tháo xuống chiến đao tướng quân của mình.

 

Thanh chiến đao bằng huyền thiết do hoàng thượng ban tặng “keng” một tiếng rơi trên bậc ngọc, khiến hắn mềm nhũn quỳ rạp xuống.

 

Phụ thân đang dùng cả một đời quân công, để đổi lấy mạng hèn của hắn.

 

Ánh mắt hoàng đế lướt qua vị lão thần đã rong ruổi sa trường nửa đời người, cuối cùng thở dài một hơi:

 

“Chuẩn. Từ nay cách chức, hai ngày sau lưu đày tới mỏ ở Tây Bắc làm khổ dịch, vĩnh viễn không được trở về kinh.”

 

Phụ thân dập đầu lên kim chuyển:

 

“Thần thay nghịch tử tạ ơn bệ hạ đã không g.i.ế.t! Thẩm gia chỉ có thể dùng cái c.h.ế.t để báo quốc, mới có thể chuộc lại tội lỗi hôm nay!”