Trảm Xuân Đường

Chương 13



Giọng ông run run nghẹn ngào, nhưng lại đầy kiên quyết.

 

“Chuyến Tây chinh lần này, thần khẩn cầu dẫn Thẩm gia quân làm tiên phong, không c.h.é.m đầu địch tướng, thề không hồi triều!”

 

42

 

Phủ Tĩnh An Hầu hành động còn nhanh hơn ta tưởng. Sáng hôm sau trong triều, Tĩnh An Hầu đã dẫn theo mấy chục vị lão thần cùng nhau dâng tấu:

 

“Bệ hạ minh giám, khuyển tử hồ đồ, làm ra việc ngu ngốc như vậy. Nhưng Thẩm nhị tiểu thư quả thực cùng khuyển tử tâm đầu ý hợp…”

 

Không khí trong điện đông đặc, hoàng đế lặng lẽ mân mê chiếc nhẫn ngọc trên tay.

 

“Chuyện lão tam kết giao cựu thần trong mật tín, việc này, ngươi thấy thế nào?”

 

“Bệ hạ!” 

 

Ông ta dập đầu thật mạnh, trán va xuống sàn phát ra âm thanh nặng nề.

 

 “Lão thần nguyện lấy nửa đời quân công ra bảo chứng, phủ Tĩnh An Hầu tuyệt không hai lòng! Nếu bệ hạ vẫn chưa yên tâm, lão thần lập tức cởi giáp về quê, giữ trọn trung nghĩa!”

 

Hoàng đế không đáp, thật lâu sau mới thản nhiên nói: 

 

“Đã là tình cảm hai bên đều có, trẫm liền thành toàn cho các ngươi. Tiêu Tử Húc hành sự hoang đường, không xứng kế thừa tước vị thế tử. Thẩm Vân Dao lấy thân phận tiểu thiếp nhập phủ, vĩnh viễn không được nâng thành chính thê.”

 

Ánh mắt ông ta lướt qua Tĩnh An Hầu, đầy hàm ý: 

 

“Nếu lại gây ra chuyện…”

 

“Lão thần sẽ tự mình kết liễu đứa nghiệt tử này!” 

 

Tĩnh An Hầu vội đáp, giọng khàn khàn.

 

Chiều hôm đó, xe ngựa phủ Tĩnh An Hầu dừng trước cửa phủ tướng quân. Ta đang tựa dưới hiên, tỉa một cành hải đường, từ xa đã thấy Tĩnh An Hầu xuống xe ngựa.O mai d.a.o Muoi

 

“Thẩm tiểu thư.” 

 

Khi ông ta chắp tay chào, cổ tay khẽ phát ra tiếng “rắc” nhỏ.

 

“Bổn hầu đến rước khuyển tử về phủ.”

 

Ta cúi người hành lễ, cười duyên: 

 

“Hầu gia đến không đúng lúc. Phụ mẫu ta đang bận chuẩn bị hành trang cho huynh trưởng xuất phát ngày mai, đặc biệt căn dặn để Tiêu nhị công tử ở lại phủ thêm một đêm, sáng mai cùng muội muội tiễn phụ mẫu rồi mới theo ngài hồi phủ.”

 

Yết hầu Tĩnh An Hầu khẽ động, chân mày nhíu chặt: 

 

“Việc này không hợp quy củ.”

 

“Quy củ?” 

 

Ta nhẹ nhàng vuốt nhành hải đường, đầu ngón tay dính nhựa đỏ tươi như m.á.u.

 

“Hầu gia có biết, tam vương gia đã hứa cho Tiêu nhị công tử công lao phò tá chứ?” 

 

Ta đột ngột rút ra mật tín giấu trong tay áo.

 

“Chẳng lẽ Hầu gia cũng muốn chia phần sao?”

 

Vừa mở thư, sắc mặt Tĩnh An Hầu lập tức biến đổi.

 

“Vô lễ! Quá mức vô lễ!!!!”

 

“Hầu gia xin về cho. Hôm nay tiếp đãi không chu toàn, sau này phụ thân ta sẽ đích thân đến phủ xin lỗi.”

 

Ta phủi cánh hoa rơi trên tay áo, ngẩng đầu nhìn về phía cổng sân.

 

43

 

Đêm khuya, ta nghiêng người tựa trước bàn trang điểm. Ngón tay nhẹ nhàng mân mê chuỗi hạt trên tay.

 

Gọi Thanh Tuyết đang cúi đầu đứng bên cửa:

 

“Mọi chuyện sắp xếp xong chưa?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thị vệ canh gác đại công tử đã bị người của ta lấy cớ tuần đêm và thêm bữa khuya dụ đi. Ngày mai Thẩm Vân Dao sẽ rời phủ, nha hoàn trong viện nàng ta đang bận rộn thu xếp hòm nhang nến, dù có lẫn vào vài người cũng chỉ bị coi là phu dịch khuân đồ.”

 

Ta siết chuỗi hạt trong lòng bàn tay đến phát nóng.

 

Bất chợt khẽ cười thành tiếng: 

 

“Còn phía Tiêu Tử Húc thì sao?”

 

Giọng Thanh Tuyết đè thấp đến mức gần như thì thầm:

 

“Nô tỳ đã bảo Trương thẩm trong bếp sau nhân lúc đưa chè ngọt, đem lời huynh muội gian díu của họ, nguyên xi truyền tới gã sai vặt trong phòng hắn. Kẻ đó vốn hay ba hoa, lúc này e là cả con mèo trong phủ Hầu cũng đã biết chuyện.”

 

Chuỗi hạt xoay nhẹ trong tay ta, ánh sáng phản chiếu lấp lánh mờ mịt: “Tốt lắm.”

 

“Cắt đường lui của Thẩm Vân Hàn trước, rồi để Tiêu Tử Húc nếm thử cảm giác bị phản bội. Còn Thẩm Vân Dao…”

 

Ta nhìn bóng trúc run rẩy dưới ánh trăng.

 

Móng tay ta bấm chặt vào lòng bàn tay:

 

“Hãy để nàng ta nghe cho rõ, cái gì gọi là báo ứng của huynh muội tình thân.”

 

Từng người, từng kẻ, ta sẽ từ từ đòi lại.

 

Ta soi gương, môi khẽ cong lên:

 

“Những thứ các ngươi nợ ta, nhất định phải trả lại… bằng cách đau đớn nhất.”

 

44

 

Tiếng giày của hắn nghiến qua con đường sỏi vụn, rồi đột ngột dừng lại trước cổng viện của muội muội.

 

“Dao nhi...” 

 

Giọng hắn run rẩy, mang theo nét bệnh hoạn.

 

“Theo ta đến Tây Bắc đi."

 

Vừa nói, hắn vừa giật bung vạt áo của muội muội.O Mao Dao muoi

 

“Chờ ta gom đủ binh mã ở Tây Bắc, ta sẽ trở về g.i.ế.t sạch bọn chúng. Khi ấy, chúng ta vẫn sẽ như bây giờ.”

 

“Huynh có biết người ở mỏ Tây Bắc mỗi ngày phải mang xiềng sắt nặng hai mươi cân không?” 

 

Nàng ta đưa tay vuốt nhẹ vết nhăn giữa chân mày của hắn.

 

“Chỉ cần trái ý một chút là sẽ bị đánh đập đến sống dở c.h.ế.t dở...”

 

“Sao huynh nỡ để muội chịu khổ như thế?”

 

Giọng nàng ta bỗng mang theo tiếng khóc, nhưng đầu ngón tay lại đang móc lấy đai lưng hắn.

 

“Muội chỉ có thể là của ta!”

 

Hắn gầm lên khàn khàn trong cổ họng.

 

Còn chưa kịp nói hết câu, cửa phòng đã bị đá tung.

 

Tiêu Tử Húc đứng ngoài cửa, kiếm trong tay.

 

“Đúng là một đôi huynh muội tình thâm.” 

 

Mũi kiếm hắn dí sát vào yết hầu của Thẩm Vân Hàn: 

 

“Nàng là muội muội ruột của ngươi! Ngươi dám làm chuyện này?!”

 

“Muội muội ruột?” 

 

Hắn bật cười như sói tru trong đêm.

 

“Nàng từ nhỏ đã bò lên giường ta, van xin ta dạy nàng mùi vị làm nữ nhân là thế nào...”

 

“Đừng nói nữa!” Thẩm Vân Dao níu chặt lấy vạt áo của tình lang Tiêu Tử Húc.