Chỉ một lòng một dạ muốn được gả cho Tiêu Tử Húc, khiến phụ mẫu tổn thương thấu tim gan.
Cách ta biểu lộ tình cảm khi đó không hề che giấu, không chút rụt rè, chẳng bao lâu đã lan truyền khắp kinh thành.
Đích nữ tướng phủ lại không tiếc thể diện, theo đuổi một thứ tử của hầu phủ sát sao không rời.
Chuyện này trở thành đề tài đàm tiếu của mọi người lúc trà dư tửu hậu.
Cũng chính nhờ tình thế đó, Tiêu Tử Húc được đại phu nhân thu nhận làm nhi tử dưới danh nghĩa.
Đợi đến khi đích tử Tiêu Tử Dật qua đời, hắn thuận lý thành chương kế thừa tước vị.
8
“Thư nhi!”
Giọng của Tiêu Tử Húc vang lên ngoài xe ngựa.
Ta mất kiên nhẫn vén rèm, lạnh lùng nhìn hắn.
Sắc mặt hắn ửng đỏ, không phải vì xấu hổ mà là vì bị nhục nhã mà sinh giận.
Nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống, ra sức duy trì nụ cười trên mặt:
“Chắc nàng chỉ đang đùa với ta thôi phải không? Chuyện đại sự cả đời sao có thể mang ra giễu cợt?”
Giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng không giấu được vẻ gấp gáp trong đó.
“Đùa với ngươi?”
Ta nhếch môi.
“Tiêu Tử Húc, ai cho ngươi cái gan đó?”
Ta định hạ rèm rời đi, không muốn phí lời với hắn.
Hắn đưa tay chụp lấy cổ tay ta, lực đạo mạnh đến mức khiến ta nhíu mày.O mai d.a.o Muoi
“Thư nhi, hôm nay nàng sao lạ vậy? Chúng ta quen biết bao nhiêu năm, nàng thật sự nỡ tuyệt tình đến thế sao?”
Trong mắt hắn thoáng qua một tia tàn độc.
Ta hất tay hắn ra:
“Ta tưởng ta nói đủ rõ rồi. Muốn cưới ta?”
Ta cười lạnh.
“Ngươi không xứng.”
Mọi người xung quanh lập tức xôn xao, lời bàn tán dậy lên từng đợt.
Sắc mặt Tiêu Tử Húc tái nhợt, hắn không ngờ ta lại thẳng thắn vạch trần như vậy trước mặt bao người.
Hắn nghiến răng, trong mắt lộ ra tia độc lệ:
“Thẩm Vân Thư, nàng đừng quá đáng! Nàng tưởng làm nhục ta hôm nay là có thể bình yên rút lui?”
Ta ngẩng cao đầu, ánh mắt tràn đầy khinh miệt:
“Biết điều thì cút đi. Ngươi tưởng ngươi và Thẩm Vân Dao giở trò mờ ám gì đó mà không ai nhìn ra à? Chỉ là lũ hề nhảy nhót mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thẩm Vân Thư, nàng đừng có vu oan giá họa!”
Tiêu Tử Húc cố tỏ ra bình tĩnh phản bác.
Nhưng giọng nói hơi run rẩy kia đã bán đứng sự hoảng loạn trong lòng hắn rồi.
9
Nửa tháng nữa, chính là lễ cập kê của ta.
Kiếp trước, vào ngày ta tràn đầy mong đợi ấy, một vị công công trong cung đột nhiên mang thánh chỉ đến, vẻ mặt nghiêm trang uy nghiêm.
Còn ai để ý đến lễ đội mũ trưởng thành kia nữa, tất cả đều quỳ xuống nghe tuyên chỉ.
Triều đình khẩn cấp lệnh cho phụ thân ta xuất chinh đến Hưng Lợi, thu hồi đất đai bị mất.
Tin tức vừa truyền ra, bầu không khí trên hiện trường lập tức trầm lặng đến đáng sợ.
Người Hưng Lợi vốn sống trên thảo nguyên quanh năm, giỏi nhất là kỵ binh.
Khi tiên đế còn tại vị, quốc lực cường thịnh mà còn thất bại thảm hại.
Sau đó buộc phải cắt đất cầu hòa, thậm chí còn đưa công chúa đi hòa thân, mới tạm dừng được đà tiến công của họ.
Nay tân đế vừa lên ngôi, quốc khố trống rỗng, binh lực suy yếu, trận chiến này… rốt cuộc lấy gì mà đánh?
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì Thẩm Vân Dao đã giống như bị kinh sợ quá độ, lảo đảo rồi ngất lịm tại chỗ.O mai d.a.o Muoi
Tỳ nữ thân cận của nàng ta nước mắt đầm đìa, quỳ rạp xuống đất, khóc nức nở nói:
“Chỉ vì Tiêu công tử nói chuyện vài câu với tiểu thư nhà nô tỳ, mà đại tiểu thư đã luôn gây khó dễ. Không những bắt tiểu thư làm việc nặng, hơi sơ suất liền đánh chửi.”
“Vài hôm trước chỉ vô tình làm vỡ một cái bình hoa, đại tiểu thư liền nổi trận lôi đình, ra lệnh nhốt tiểu thư vào phòng chứa đồ tối tăm ẩm thấp, cấm không cho đưa cơm đưa nước.”
“Lúc được thả ra, người tiểu thư gầy đến không còn hình người, trên thân còn có dấu roi quất!”
Nói rồi, nha đầu ấy run rẩy lấy ra một chiếc khăn tay nhuốm m.á.u từ trong trung y:
“Đây chính là chứng cứ…”
10
Phụ thân và vị công công trong cung còn chưa mở lời, Thẩm Vân Hàn đã sầm mặt mắng lớn:
“Thẩm Vân Thư! Ngươi ngày thường ngang ngược ta còn nhịn, giờ ở trước mặt quý nhân lại dám ác độc đến vậy?! Ngươi tưởng phụ mẫu thương ngươi thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm à?!”
Lập tức ánh mắt mọi người nhìn ta đầy khinh bỉ, lời bàn tán rì rầm vang lên khắp nơi.
“Nghe nói đại tiểu thư nhà này vốn đã nổi tiếng đanh đá, thường bắt nạt muội muội.”
“Cũng phải thôi, mẫu thân ruột người ta mất sớm mà.”
“Năm xưa mẫu thân ruột của thứ nữ kia c.h.ế.t vì khó sinh, bị đối xử thế này, cái c.h.ế.t ấy cũng khó mà nói rõ trắng đen…”
“Im miệng! Không được hỗn trước mặt công công!”
Phụ thân sầm mặt, khí thế áp đảo như sấm dậy trời đông.
Ta sắc mặt trắng bệch, đang định mở miệng giải thích, lại nghe thấy công công kia âm trầm cất lời: