Quách Nam Trân dập mạnh trán xuống đất, sau đó quỳ thẳng lưng.
“Quách Tu Đức, Tào Tú Cầm cản trở công vụ, theo luật phải đánh ba mươi trượng.
Xét vì Quách Tu Đức đã ban cho dân nữ huyết mạch, dân nữ nguyện thay phụ thân chịu mười trượng.
Kính xin quận chúa định đoạt.”
Tần Kim Chi gật đầu:
“Công bằng, chuẩn.”
Thiên Điểu Vệ phía sau lập tức kéo phu thê họ Quách ra giữa phố lớn.
Giọng oang oang của Hồ A Man lập tức vang lên trước cổng Quách phủ:
“Quách Tu Đức, ghen ghét chính nhi nữ mình làm quan, cấu kết cùng Tào thị giam lỏng nhi nữ tại gia.
May nhờ Kim Chi quận chúa kịp thời giải cứu.
Phu thê họ Quách cản trở công vụ, phạt ba mươi trượng.
Quách đô sự cảm niệm ân sinh dưỡng của phụ mẫu, nguyện chia sẻ mười trượng.
Lập tức hành hình, răn đe kẻ khác.”
Thôi Oánh khẽ nói bên tai Tần Kim Chi:
“Tiếng của A Man quả là vang dội!”
Người qua kẻ lại đều tụ tập đến xem.
Bách tính bình dân nghe mà không hiểu:
Trong nhà có nhi nữ làm quan vốn là vinh dự tột cùng.
Thế mà Quách Tu Đức lại vì ghen với nhi nữ mà giam nàng lại.
Một số kẻ có thân phận, tuy không ủng hộ nữ nhân làm quan.
Nhưng đối với hành vi ghen ghét nhi nữ như vậy cũng chẳng mấy khâm phục.
Nghĩ xem, phải bất tài đến mức nào mới đi ganh ghét với nữ nhân.
Tuy vậy, chuyện Quách tiểu thư tự nguyện thay phụ thân chịu hình, ngược lại khiến dân chúng có vài câu khen ngợi.
Dù sao với nữ nhân mà nói, chịu trượng hình cũng là cực khổ.
Tần Kim Chi lại chẳng hứng thú với lời bàn tán chung quanh.
Tha thứ kẻ tổn thương mình được xem là một loại “mỹ đức”.
Làm như thế sẽ được người đời ca tụng.
Nhưng cái thứ quan niệm rác rưởi này, đến bao giờ mới biến mất?
Tiếng kêu thảm thiết của phu thê họ Quách liên tiếp vang lên.
Quách Nam Trân nắm chặt bàn tay, chuẩn bị chịu đòn...
Thế nhưng trên người chỉ truyền đến vài cái chạm khẽ khàng, nhẹ tựa lông hồng.
Hồ A Man nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, cười nói:
“Hành hình xong rồi, đứng dậy đi.”
Đôi mắt Quách Nam Trân thoáng đỏ hoe, nhìn về phía Tần Kim Chi.
Đợi phu thê họ Quách chịu xong hình phạt, Tần Kim Chi lạnh lùng nói:
“Hôm nay là ngày đầu tiên Quách đô sự nhậm chức ở Thiên Điểu ty.
Bổn quận chúa giữ lại cho hai ngươi một mạng, xem như quà mừng cho nàng.
Nhưng nhớ cho kỹ, bổn quận chúa xưa nay bao che người của mình.
Nếu còn lần sau… bổn quận chúa sẽ thành toàn cho hai ngươi.
Thành toàn cho hai ngươi làm một đôi quỷ phu thê.”
Tần Kim Chi giật cương ngựa, nói với Hồ A Man:
“Phái người đến phủ Thi đại nhân, đem toàn bộ chuyện Quách gia kể lại không sót một chữ.
Nửa canh giờ sau, ta sẽ tự mình đến đón Thi tri sự.”
Thôi Oánh đi theo sau lưng Tần Kim Chi, bỗng nhiên bật cười.
Hình phạt lần này của Tần Kim Chi, lập tức khiến tất cả những ai từng e ngại mà không dám đến Thiên Điểu ty đều yên tâm.
Chỉ cần ngươi có năng lực đứng bên cạnh nàng, nàng nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.
Điều mà nàng cho là vô cùng khó khăn, lại được Tần Kim Chi giải quyết gọn gàng.
Điên cuồng và thiên tài chỉ cách nhau một niệm.
Nếu cả hai kết hợp lại, sẽ tạo nên uy lực động trời ra sao?
Nàng bỗng rất mong đợi tương lai.
Tần Kim Chi chậm rãi dẫn đoàn người đi về phía Thi phủ.
Khi đến nơi, cả Thi gia đã đứng trước cửa nghênh đón.
Thi Bá Hùng làm quan ngũ phẩm, từng may mắn tham dự yến tiệc trong cung.
Trên yến tiệc, sự sủng ái của hoàng đế, hoàng hậu dành cho Kim Chi quận chúa, cùng với sự kiêu căng ngang ngược của nàng, quả thật tương xứng.
Dám ngay tại yến tiệc ám chỉ Thẩm quý phi chỉ là thiếp, e rằng trong cả Tấn quốc chẳng có mấy ai.
Khi một Thiên Điểu Vệ đến kể lại chuyện Quách gia vừa rồi, không thêm bớt nửa chữ, Thi Bá Hùng cũng vã mồ hôi lạnh.
Tuy ông không phải vì ghen ghét, nhưng đúng là cũng từng giam nhi nữ trong nhà.
Nếu còn không thả ra... phu thê họ Quách chính là tấm gương trước mắt.
Lòng Thi Vân Huệ dâng trào một nỗi xúc động khó tả.
Nửa canh giờ trước, nàng còn tưởng mình sẽ mãi mãi bị giam trong cái lồng hậu viện.
Bỗng nhiên Thiên Điểu Vệ xuất hiện, nàng nhận ra đó chính là đội ngũ mà hôm nọ mình đã gặp ở Thiên Điểu ty.
Tần Kim Chi cưỡi ngựa đến Thi phủ, cả Thi gia lập tức quỳ xuống hành lễ:
“Thần, Thi Bá Hùng, mang theo gia quyến tham kiến quận chúa!”
Tần Kim Chi không nhìn ông, quay sang Thi Vân Huệ:
“Thi đô sự, ngày đầu tiên báo danh đã đến muộn, phạt bổng nửa tháng.”
Thi Vân Huệ chẳng hề tức giận, ngược lại, lòng mừng rỡ đến mức muốn hét lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Dân nữ lĩnh phạt!”
Tần Kim Chi khẽ giật cương ngựa:
“Từ nay, hai ngươi đều là thân phận quan nhân, trực thuộc Thiên Điểu ty.
Gặp thượng cấp phải xưng ‘thuộc hạ’.”
Thi Vân Huệ lập tức đáp:
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Thôi Oánh mỉm cười:
“Đi theo đi.”
Thi Vân Huệ đứng dậy, nhập vào hàng ngũ Thiên Điểu Vệ.
Nàng vốn là thứ nữ trong nhà, không bị chèn ép.
Đại tỷ đã xuất giá, nàng vào Thiên Điểu ty cũng chẳng ảnh hưởng hôn sự.
Thi gia chỉ là ngũ phẩm, nàng lại không phải quốc sắc thiên hương.
Nàng không cần gánh vác trọng trách gia tộc.
Nàng chỉ không muốn gả cho một nam nhân chưa từng gặp mặt.
Nàng là con người, không phải gia súc, không phải món hàng.
Nàng không muốn mù quáng bước vào hôn nhân.
Tần Kim Chi bao che, đích thân đến cướp người, chuyện này một đêm đã truyền khắp kinh thành.
Có kẻ mắng nàng ngang ngược bá đạo.
Có kẻ cảm thán quyền lực thật mỹ diệu.
Nhưng Thôi Oánh chỉ nhìn thấy một con đường.
Con đường để nữ tử cũng có thể nắm giữ vận mệnh đang dần thành hình.
Tần Kim Chi nói nàng chỉ giữ lại kẻ mạnh bên cạnh.
Là bởi thế gian này có hàng vạn nữ nhân, mặt trời dẫu có mọc cao, vẫn sẽ còn nơi tăm tối không ánh sáng.
Người bên cạnh nàng càng mạnh, ánh mặt trời soi rọi càng rộng.
Không chỉ là nữ tử.
Con đường này, sẽ khiến càng nhiều người có đường sống.
Và con đường ấy, bắt đầu từ khoảnh khắc sáng hôm sau, khi Thôi Oánh đi làm, mở cánh cửa Thiên Điểu ty.
Là những thiếu nữ tụ tập trước cổng, vừa nghe tiếng mở cửa đã quay đầu lại đầy chờ mong.
Là những gợn sóng không thể lắng xuống trong lòng Thôi Oánh.
Tần Kim Chi thấy vẻ mặt đầy nhiệt huyết của Thôi Oánh liền biết, nàng ta lại đang tô vẽ cho nàng thêm mấy tầng hào quang thần thánh.
Nàng giao toàn bộ việc khảo hạch của Thiên Điểu ty cho Thôi Oánh, còn bản thân thì tiến cung.
Các hoàng tử phi hẳn đã vào cung đợi sẵn.
Đến trước cửa cung, Tần Kim Chi hỏi thị vệ:
“Gia quyến thái tử hôm nay có vào cung không?”
Thị vệ nghĩ ngợi:
“Bẩm quận chúa, hôm nay chỉ có ba vị hoàng tử phi vào cung, không có gia quyến thái tử.”
Ánh mắt Tần Kim Chi tối lại.
Hoàng tổ phụ, hoàng tổ mẫu giờ còn có thể sinh thêm con không?
Lát nữa phải hỏi Liễu Y Y vậy.
Khi đến tẩm cung hoàng hậu, ba vị nương nương đã cùng ba nàng dâu đợi sẵn.
Hiền phi mang theo lục hoàng tử phi.
Thục phi mang theo thất hoàng tử phi.
Đức phi mang theo nhị hoàng tử phi.
“Quận chúa đến rồi, mau ngồi, hoàng hậu nương nương đã chuẩn bị canh ngọt giải nhiệt.”
Tần Kim Chi không khách khí, ngồi xuống một bên.
Phi Yến dâng khăn ướt cho nàng lau tay.
Nàng vừa uống canh vừa hỏi:
“Nói xem, các ngươi có ý tưởng gì?”
Lục hoàng tử phi nhanh nhảu mở lời:
“Không bằng chúng ta tổ chức yến ‘Trường Sinh Cùng Trời’, chúc hoàng hậu nương nương vạn thọ vô cương?”
Khóe miệng Tần Kim Chi giật giật:
Chẳng phải biến hoàng tổ mẫu thành… rùa sao.
(ý nói ‘Trường Sinh Cùng Trời’ chỉ có rùa nghìn tuổi)
Thất hoàng tử phi vội vàng tiếp lời:
“Thần thiếp cho rằng nên tổ chức yến ‘Bách Điểu Triều Phụng’, càng thể hiện tôn quý thân phận của hoàng hậu nương nương, vạn dân thần phục.”
Tần Kim Chi suýt bật cười:
Thần phục cái chim!
Mẹ đẻ nhà ngươi còn chẳng thần phục, đừng nói hoàng hậu, lại còn dám gây áp lực cho hoàng thượng nữa.
Lúc này, nhị hoàng tử phi dè dặt nói:
“Đã là thọ yến của hoàng hậu nương nương, tất nhiên phải khiến nương nương vui.
Không bằng mời mấy gánh hát, diễn kịch.
Nghe nói thời còn nơi khuê phòng, hoàng hậu nương nương thích nghe hí kịch nhất.
Quận chúa thấy sao?”