Lâu Chiêu vừa nghe thấy lời của Ngụy Sát thì lập tức nói ngay:
“Không được, không được!
Ngụy đại nhân ở trong triều có thân phận cực kỳ quan trọng, sao có thể đến cái Hồng Lư Tự nhỏ bé của vi thần?
Vi thần nay đã dần già yếu, cần một người trẻ tuổi trợ giúp.
Nhi tử của Ngụy đại nhân vi thần vô cùng vừa ý, xin bệ hạ ân chuẩn!”
Lâu Chiêu gần như kinh hãi mà nhìn Đỗ thượng thư.
Đỗ thượng thư, ngài đừng hại ta!
Chỉ với cái miệng của Ngụy Sát, ngày mai gặp sứ thần, ngày kia Sở quốc liền sẽ đánh sang mất.
Chư vị đại thần trong triều đều đã từng chứng kiến uy lực từ cái miệng của Ngụy Sát.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Lâu Chiêu, ai cũng đều hiểu lão đang lo lắng điều gì.
Đỗ Trọng sắc mặt tối sầm, không ngờ Lâu Chiêu lại chẳng nể mặt ông ta chút nào.
Hoàng đế lại cười ha hả mà nói:
“Chủ sự Hồng Lư Tự vốn là Lâu ái khanh, ái khanh đã nói thế, trẫm đương nhiên cũng chẳng còn gì để nói.
Hồng Đức Toàn, thảo chiếu, phong Ngụy Lâm làm Hồng Lư Tự thiếu khanh, ngày mai lập tức nhậm chức.”
Ngụy Sát liếc Đỗ Trọng một cái, bật ra một tiếng hừ to.
Lâu Chiêu mãn nguyện, nói:
“Đa tạ bệ hạ!”
Ngoại trừ hai ông cháu kia, e rằng trong đại điện chỉ có một mình Lâu Chiêu là vui vẻ.
Bãi triều, Tần Kim Chi vẫn đi theo sau hoàng đế, về đến hậu cung, nàng xoay người bước theo hướng khác.
Hoàng đế thấy nàng xoay người bỏ đi thì gọi với theo:
“Ngươi chẳng phải đến để bảo hộ trẫm sao, giờ lại định đi đâu?”
Tần Kim Chi thản nhiên đáp:
“Giờ đã gần trưa, tất nhiên phải về cung hoàng tổ mẫu dùng bữa rồi.
Người chẳng có ai đợi ăn cơm, còn ta thì có người đang đợi.”
Nói xong, nàng làm mặt quỷ với hoàng đế rồi chạy đi.
Hoàng đế liền giật lấy phất trần trong tay Hồng Đức Toàn, quát:
“Con nhóc thối, đứng lại đó, đừng chạy!”
Hồng Đức Toàn thấy hoàng đế đuổi theo quận chúa, hoảng loạn kêu lên:
“Bệ hạ! Xin chú ý long thể! Bệ hạ! Long thể!”
Đến gần tẩm cung hoàng hậu, hoàng đế thở hồng hộc nói:
“Con nhóc thối này, quả thực chạy nhanh thật!”
Hồng Đức Toàn phía sau gần như muốn rụng rời.
Tần Kim Chi chỉ hơi thở dốc một chút, cười nói:
“Người chẳng có việc gì thì nên rèn luyện thân thể nhiều hơn, mới đi được chừng này đường mà đã mệt đến thế rồi.”
Hoàng đế suýt nữa ném luôn phất trần đi.
Ông đã là lão già rồi, còn chạy được đã là tốt lắm.
Phi Yến che ô nhỏ chạy đến, giơ lên che cho Tần Kim Chi.
Thấy hoàng đế thở không ra hơi, nàng vội hỏi:
“Bệ hạ làm sao vậy?”
Tần Kim Chi khịt mũi, cười nói:
“Đi che cho bệ hạ đi.”
Phi Yến bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Quận chúa, bệ hạ chắc cũng không sợ đen da đâu…”
Nếu không phải vừa có việc khiến nàng bị trì hoãn, vốn dĩ nàng đã ra cửa điện đón quận chúa rồi.
Tần Kim Chi bật cười, vỗ nhẹ đầu nàng:
“Mau đi đi.”
Phi Yến tuy không tình nguyện, nhưng vẫn chạy đến bên cạnh hoàng đế.
Hoàng đế thở dốc trách:
“Con bé Phi Yến này, trẫm ngày thường đối xử với ngươi không tệ, có món ngon gì đều cho ngươi, vậy mà trong lòng ngươi chỉ có con nhóc thối kia thôi!”
Phi Yến cười hì hì:
“Bệ hạ vốn dĩ ngọc thụ lâm phong, có đen một chút cũng chẳng ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn.
Nhưng quận chúa da trắng như vậy, tuyệt đối không thể để nắng đen mất.”
Tần Kim Chi nghe thế thì phá lên cười.
Ý của Phi Yến là... hoàng đế có đen cũng chẳng sao.
Phi Yến dìu hoàng đế cùng đi về phía tẩm cung hoàng hậu.
Trên đường, nàng bỗng nhớ ra:
“À đúng rồi, quận chúa, nhị hoàng tử phi đã đến thỉnh an hoàng hậu nương nương, nàng nói có việc về thọ yến muốn bàn bạc với người, giờ đang đợi trong tẩm điện.”
Nhị hoàng tử phi?
Đến cũng nhanh thật.
Hoàng đế nghe xong liền nói:
“Thê tử của lão nhị xưa nay thỏa đáng, không giống những hoàng tử phi mà các nhi tử khác của trẫm cưới về.”
Quả thực là không giống, một kẻ xui xẻo bị lừa rơi vào bẫy.
Tần Kim Chi theo hoàng đế vào chính điện.
Nhị hoàng tử phi đang ngồi trò chuyện cùng hoàng hậu.
Không quá lạnh nhạt, cũng không quá nịnh bợ, đúng mực vừa phải.
Hoàng hậu thấy ông cháu hai người cùng bước vào thì cười nói:
“Cháu ngoan của ta, lần đầu lên triều cảm thấy thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàng đế bĩu môi:
“Cũng may là chưa gây họa.”
Tần Kim Chi cười đáp:
“Giờ đã có Ngụy đại nhân rồi, gây họa cũng chẳng đến lượt ta.”
Hoàng hậu nhớ đến cái miệng của Ngụy Sát thì cũng gật đầu:
“Cũng đúng.”
Nhị hoàng tử phi đợi ba người nói xong mới tiến lên:
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Hoàng đế ôn hòa nói:
“Ngồi đi. Thọ yến lần này của mẫu hậu con, vất vả cho con rồi.
Chỉ cần lo liệu chu toàn, trẫm nhất định trọng thưởng.”
“Đó là bổn phận của nhi thần.”
Hoàng đế hài lòng gật đầu.
Hoàng hậu lại nói:
“Nhị hoàn tử phi nói có việc về thọ yến muốn thương nghị với Kim Chi.
Đúng lúc nó đã về, hai người các ngươi cứ tự bàn bạc, lát nữa đến giờ cơm, bản cung sẽ sai người gọi.”
“Vâng, mẫu hậu.”
Tần Kim Chi quay đầu dặn dò:
“Hoàng tổ mẫu, ta muốn ăn bồ câu quay.”
Hoàng hậu mỉm cười phất tay:
“Biết rồi.”
Hoàng đế một mặt đầy bất đắc dĩ.
Ông cũng muốn ăn!
Tần Kim Chi đưa nhị hoàng tử phi đến gian phòng lần trước bắt mạch cho nàng ta.
“Nhị hoàng tử phi muốn thương nghị chuyện gì với ta?”
Nhị hoàng tử phi nghiêm mặt, nhìn thẳng vào mắt nàng:
“Quận chúa muốn gì?”
Tần Kim Chi nghiêng đầu, không đáp.
Nhị hoàng tử phi hít sâu một hơi:
“Chuyện ta bị hạ tuyệt tự dược, quận chúa sớm đã biết rồi phải không?”
Khóe môi Tần Kim Chi dần nở nụ cười:
“Đoán thôi. Sau khi Lưu Y Y bắt mạch cho ngươi, ta mới chắc chắn.”
Mắt nhị hoàng tử phi ửng đỏ:
“Vậy nên quận chúa dẫn dắt ta phát hiện chuyện này, rốt cuộc là muốn điều gì?”
Tần Kim Chi vắt chân, cười nói:
“Ngươi thông minh hơn ta nghĩ.
Nhưng ta chẳng muốn gì cả, chỉ thấy thú vị mà thôi.”
Nụ cười ấy ngông cuồng, ngạo mạn, tràn đầy khinh miệt.
Nhị hoàng tử phi ngẩn người.
Quả nhiên, tất cả sự việc ngày đó đều là lớp vỏ ngụy trang của vị quận chúa này.
Từng bước từng bước, không chút sơ hở mà dẫn dắt nàng phát hiện chuyện bị hạ tuyệt tự dược.
Người trước mắt mới đúng là Tần Kim Chi thật sự.
Bề ngoài giả vờ là một tiểu hài tử nghịch ngợm phóng túng,
Nhưng thực chất lại là kẻ giỏi thao túng lòng người.
“Ta muốn nhờ Lưu cô nương chữa bệnh cho ta.”
Tất cả đều do Tần Kim Chi dẫn dắt.
Lưu Y Y cũng chỉ nghe lệnh của nàng.
Chuyện này, nàng chỉ có thể cầu xin Tần Kim Chi.
Nếu để người khác biết, e rằng bản thân nàng chẳng thể sống sót.
Cũng không biết người phu quân kia của nàng sẽ còn làm gì nữa.
Nàng muốn sống!
Tần Kim Chi gật đầu:
“Có thể, nhưng ngươi có gì để trao đổi với ta?”
Muốn sống, tất nhiên phải đưa ra đủ con bài.
Tần Kim Chi chưa từng là thánh nhân.
Nhị hoàng tử phi như hạ quyết tâm, nói:
“Ta biết quận chúa từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh hoàng hậu nương nương, tình cảm sâu nặng.
Thái tử là huyết mạch duy nhất của bệ hạ và nương nương, vì vậy Tần gia nhất định sẽ đứng sau thái tử.”
Tần Kim Chi ra hiệu nàng nói tiếp.
Ánh mắt nhị hoàng tử phi dần kiên định:
“Ta phát hiện nhị hoàng tử có lòng tranh đoạt ngôi vị, đã bắt đầu lôi kéo thế tộc cùng triều thần.
Tương lai nhất định sẽ trở thành đại họa ngầm của thái tử.
Ta nguyện ý vì quận chúa mà thu thập chứng cứ nhị hoàng tử kết đảng mưu tư lợi.”
Tần Kim Chi cười rạng rỡ:
“Ta từng nghe nói nhị hoàng thúc và ngươi tình cảm son sắt, được dân gian ca tụng là ‘đôi chim liền cánh chốn nhân gian’.
Ngươi nỡ lòng khiến nhị hoàng thúc xuống địa ngục sao?”
Mắt nhị hoàng tử phi đã hoàn toàn đỏ hoe.
Chim liền cánh? Tình son sắt?
Chẳng qua chỉ là nàng si tình trao nhầm, bị biến thành bậc thang cho kẻ chung chăn gối mà thôi.
Nàng hận đến tận xương tủy!