Nàng tên là Lãng Minh Nguyệt.
Phụ thân là một quan ngũ phẩm trong Hàn Lâm Viện.
Xuất thân như vậy vốn chẳng thể gả vào nhà quyền quý.
Ở kinh thành, đẳng cấp phân minh, ai cũng rõ.
May mắn là nàng có tài học không nông cạn, nhiều gia đình thanh bạch, văn sĩ chính trực đều để mắt đến nàng.
Sau khi lựa chọn kỹ lưỡng, cuối cùng, mẫu thân chọn cho nàng một mối: Là nhi tử của một vị đại nho.
Tuy không có chức quan, nhưng gia thế trong sạch, gả đi cũng không uổng tài học của nàng.
Chỉ tiếc trời chẳng theo lòng người.
Trên đường đến Tướng Quốc tự, nàng và mẫu thân gặp phải bọn cướp.
Ngay trong lúc sinh tử ngàn cân treo sợi tóc, một thiếu niên phong tư tuấn tú, khí độ rạng rỡ xuất hiện, cứu nàng một mạng.
Nàng còn chưa kịp nói lời cảm tạ, thiếu niên đã giục ngựa rời đi.
Từ đó, trái tim thiếu nữ thầm trao gửi, nhưng nàng cũng hiểu, e là cả đời này chẳng còn cơ hội gặp lại.
Người nhà kia đối với nàng hết sức ưng ý, hai bên bàn bạc định hôn kỳ vào mồng tám tháng hai năm sau.
Tuy lòng nàng vẫn nhớ nhung bóng dáng thiếu niên kia, song cũng biết là chuyện bất khả vi.
Chưa đến ngày thành hôn, ngoại tổ phụ nàng lâm bệnh nặng, nàng theo phụ mẫu trở về Dương Châu thăm thân.
Không ngờ được gặp lại thiếu niên ấy.
Khi đến chùa cầu phúc cho ngoại tổ phụ, nàng bỗng bị đám vô lại quấy nhiễu.
Thiếu niên lại từ hư không mà xuất hiện.
“Cô nương, sao nàng luôn xui xẻo thế?
May mà ta vận khí tốt, chia cho nàng một chút.”
Nụ cười rạng rỡ của chàng thiếu niên như rót thẳng vào lòng nàng.
Từ ấy, trái tim nàng chỉ đập vì một người.
Ông trời quả thật chẳng phụ nàng, thiếu niên kia cũng động lòng với nàng.
Nhưng nàng không thể để phụ mẫu mang tiếng thất tín.
Nàng gửi một phong thư tuyệt bút, quay về đợi ngày thành thân.
Chỉ là, nàng đợi được không phải hôn sự, mà là nhà trai đến từ hôn kèm theo một đạo thánh chỉ.
Thì ra, chàng thiếu niên ấy chính là nhị hoàng tử.
Hắn không thích triều chính, ưa tiêu d.a.o thiên hạ.
Lần đầu dùng thân phận hoàng tử chính là để cầu hôn nàng.
Đại hỷ phúc như từ trên trời rơi xuống, khiến nàng hạnh phúc ngất ngây.
Từ đó hai người cầm sắt hòa minh, ân ái chẳng nghi.*
Ân ái chẳng nghi… ha ha ha ha.
Đúng là một trò cười vụng về, vậy mà nàng tin suốt bao nhiêu năm.
*(như cầm sắt đồng âm, tình nghĩa vẹn toàn, chẳng chút nghi ngờ)
Người nàng yêu hết dạ, ngay đêm thành hôn lại cho nàng uống thuốc tuyệt tự.
Chỉ vì nhi nữ của một quan ngũ phẩm không xứng sinh ra hoàng tự nối dõi.
Nhưng nàng lại trở thành lá chắn tốt nhất của hắn.
Không ai nghi ngờ nhị hoàng tử phong hoa, ôn nhu yêu thương thê tử kia, kỳ thực đã sớm nuôi hổ trong lòng.
Hắn chỉ đợi thời cơ để khuấy động phong vân.
Cái giá phải trả, chỉ là một mạng của nhi nữ nhà quan nhỏ mà thôi.
Tần Kim Chi chỉ lặng lẽ nhìn nàng, chẳng nói một lời.
Tình yêu của nữ nhân có thể vĩ đại, mà hận ý cũng có thể cuồng dại đến tận cùng.
Vị nhị hoàng tử phi này rất thông minh, chỉ cần một đầu mối đã xâu chuỗi được mọi chi tiết.
Cho nên, nam nhân à, đừng xem thường nữ nhân.
Tình yêu có thể đúc cho ngươi kim thân, nhưng khi yêu đã tàn, ngươi có chịu nổi cơn hận ngút trời ấy không?
Nhị hoàng tử phi thấy Tần Kim Chi như đang cân nhắc, liền nói tiếp:
“Ta biết quận chúa có điều lo lắng, nhưng ta sẽ dâng lên tín vật trung thành.”
Tần Kim Chi cuối cùng cũng nở nụ cười:
“Tốt, chỉ cần khiến ta hài lòng, ta chẳng những để Lưu Y Y chữa trị cho ngươi, mà còn có thể để chức quan của phụ thân ngươi tiến thêm một bước.”
Nhị hoàng tử phi đứng dậy:
“Xin quận chúa đợi tin tốt của ta.”
Lúc này, cung nữ đến mời hai người dùng bữa.
Trên bàn ăn, nhị hoàng tử phi lại trở về dáng vẻ thường ngày, đứng bên hoàng hậu cùng hoàng đế, nhẹ nhàng gắp thức ăn hầu hạ.
Ăn xong, Tần Kim Chi rời cung.
Đến cửa Thiên Điểu ty, vài sứ thần Sở quốc đã đợi ở đây nửa ngày.
Thấy Tần Kim Chi, họ liền vây lại.
“Kim Chi quận chúa!”
Chính mắt bọn họ đã thấy nàng quăng thập tứ hoàng tử xuống ngựa, lại còn nhục mạ phạm nhân Sở quốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Căm giận khôn xiết, họ điều tra ra nàng chính là tôn nữ duy nhất của Tần gia, kẻ từng nhiều năm chinh chiến cùng Sở quốc.
Từ nhỏ lại lớn lên dưới gối hoàng đế Đại Tấn, chẳng trách kiêu ngạo như vậy.
Nhưng chưa kịp vào cung tố cáo, người Tấn đã đem đầu thị vệ đoàn của thất công chúa gửi đến dịch quán.
Đó là lời cảnh cáo: Dám làm càn, nàng tuyệt đối không lưu tình.
Đổi lại là kẻ khác, có thể sẽ để tâm, nhưng nam đinh Tần gia đều c.h.ế.t trên chiến trường với Sở quốc cả rồi.
Tần Kim Chi e rằng còn đang mong g.i.ế.c thêm vài người Sở để hả giận.
Thập tứ hoàng tử nghe tin thất công chúa bị bắt, lại còn yêu cầu họ mang bạc đến chuộc, đập nát cả dịch quán.
Bất đắc dĩ, họ đành để thập tứ hoàng tử ở lại dịch quán.
Bởi nếu thật xảy ra xung đột, vị quận chúa này chắc chắn không nương tay.
“Kim Chi quận chúa, chúng ta đã mang tiền chuộc đến, có thể để chúng ta đưa thất công chúa về không?”
Tần Kim Chi nhận lấy trăm vạn lượng bạc từ tay sứ thần Sở quốc.
Nàng chỉ vào đôi sư tử đá trước cửa:
“Các ngươi xem, đôi sư tử này vốn là tâm ái của ta, công chúa các ngươi lại phun m.á.u lên chúng, vậy trăm vạn lượng có đủ không?”
Một sứ thần khác vội vàng rút thêm trăm vạn lượng nữa từ tay áo:
“Quận chúa, một trăm vạn chuộc một con, vậy đổi cả đôi.”
Hắn đã sớm dò hỏi, biết vị quận chúa này thích nhất là làm ăn c.h.é.m giá.
May là hắn đã chuẩn bị trước.
Tần Kim Chi rất hài lòng nhận lấy:
“Thông minh đấy.
Sau này nếu ở Sở quốc không sống nổi, nhớ sang Tấn quốc đầu quân cho bản quận chúa.”
Sứ thần kia suýt tức đến hộc máu, còn bị nàng đào sẵn một cái hố.
Tần Kim Chi quay sang người Thiên Điểu ty:
“Đem thất công chúa Sở quốc ra, người ta đến chuộc rồi.”
Chẳng bao lâu, Hoàng Phủ Đại ôm ngực, được người dìu ra.
Nàng ta căm hận nhìn Tần Kim Chi:
“Ngươi đợi đấy, bản công chúa nhất định sẽ...”
Tần Kim Chi ngoái tai, liếc mắt:
“Ồ, không đợi.”
Rồi nàng dứt khoát sải bước vào trong.
Hoàng Phủ Đại tức giận đến mức xương n.g.ự.c gãy càng đau buốt.
Nàng ta thề phải băm Tần Kim Chi thành muôn mảnh!
Tần Kim Chi trở lại nơi làm việc, Thôi Oánh đã hớn hở chạy đến.
“Hỏi ra được gì chưa?”
Thôi Oánh lắc lắc đầu:
“Bản phó sứ thông minh tuyệt đỉnh, sao có thể không moi được.”
Tần Kim Chi liếc nàng một cái.
Thôi Oánh làm bộ dạng thần bí:
“Ngươi biết không, tên ngốc kia cũng là hoàng tộc Sở quốc đấy!”
Tần Kim Chi lập tức nổi hứng.
“Hắn là nhi tử của trưởng công chúa Sở quốc, cũng là ngoại sanh của hoàng đế Sở quốc.
Chỉ là không rõ sinh phụ là ai, nên theo họ mẫu, gọi là Hoàng Phủ Nam Lâm.”
Tần Kim Chi bật cười.
Thảo nào hắn có thể điều động mật thám, nhưng lại không phải thống lĩnh mật thám.
Hoàng Phủ Nam Phong rõ ràng muốn dùng nàng làm đao thay hắn.
Chẳng trách hắn đưa danh sách dễ dàng như thế.
Trưởng công chúa Sở quốc lại ủng hộ đại hoàng tử, đối nghịch với Hoàng Phủ Nam Phong.
Nàng chưa từng gặp Hoàng Phủ Nam Lâm, nhưng theo nàng biết, trưởng công chúa chỉ có một nhi tử này.
Tần Kim Chi hơi kinh ngạc nhìn Thôi Oánh:
“Đây đều là ngươi tra hỏi ra sao?”
Thôi Oánh đắc ý vô cùng:
“Tất nhiên không phải. Đêm qua ta đã thấy không đúng rồi.
Hắn rõ ràng lớn lên trong nhung lụa, trên tay chỉ có vết chai mỏng, mới luyện ra gần đây thôi.
Ta lại tra xét gia phả hoàng thất Sở quốc và các trọng thần, căn bản không có họ Nam.
Thế là ta bịa ra một tiếng, gọi hắn Hoàng Phủ Nam Lâm.
Hắn không nhận lời, nhưng ánh mắt đã lộ sơ hở.”
Kỳ thực cũng chẳng đơn giản là bịa.
Nàng còn cho người bắt cả đống chuột, nhét vào bao tải ngay trước mặt Hoàng Phủ Nam Lâm, sau đó lại nhét chân hắn vào trong đó.