Mê d.ư.ợ.c mà Tần Kim Chi hạ cho Hoàng Phủ Nam Phong, khi hắn bị khiêng vào lồng đã sớm mất tác dụng.
Ngay từ lúc chưa bước vào điện, Hoàng Phủ Nam Phong đã tỉnh táo.
Hắn thật sự không ngờ Tần Kim Chi lại dùng cách này để sỉ nhục mình.
Hoàng Phủ Nam Phong khẽ cười, đưa tay gỡ tấm vải đỏ che mắt xuống.
Đôi mắt sáng ngời, quyến rũ mê hoặc, quả thật là một gương mặt trời ban.
Dù mặc y phục của vũ cơ, trên mặt hắn lại không hề có chút hổ thẹn hay phẫn nộ nào.
“Cửu ca!”
Hoàng Phủ Đại và Hoàng Phủ Nam Anh vội vã muốn xông lên.
Hoàng Phủ Nam Phong mỉm cười nhàn nhạt:
“Ta không sao. Nếu Kim Chi thích thế này, sao không sớm nói với ta?
Nếu biết trước, ta đã mặc vào để lấy lòng nàng từ lâu rồi.”
Mọi người trong điện đồng loạt biến sắc.
Ý gì đây? Quận chúa với Hoàng Phủ Nam Phong có tư tình?
Hoàng Phủ Nam Anh giận đến run rẩy toàn thân, nghiến răng nói:
“Còn không thả cửu ca của ta ra!”
Tần Kim Chi không thèm để ý đến hắn, chỉ quay về chỗ ngồi, khoanh tay xem kịch vui:
“Chìa khóa đều ở trên người Hoàng Phủ Nam Phong cả, ra được hay không thì xem hắn thôi.”
Lúc này mọi người mới phát hiện, trên mỗi món trang sức leng keng treo trên người Hoàng Phủ Nam Phong đều có một chiếc chìa khóa.
Muốn lấy đủ chìa khóa, hắn nhất định phải đứng dậy.
Bộ y phục này mà đứng dậy thì mới thật sự thú vị.
Hoàng Phủ Đại vội quát người phía sau:
“Còn không đi lấy áo choàng đến!”
Hoàng Phủ Nam Anh hung hăng trừng mắt với Tần Kim Chi:
“Ngươi ức h.i.ế.p người quá đáng!”
Sứ đoàn Sở quốc cũng cuống quýt lao đến cầm m.á.u cho Hoàng Phủ Nam Phong.
Ngược lại, chính Hoàng Phủ Nam Phong lại tỏ ra chẳng hề bận tâm:
“Tất cả tránh ra, các ngươi chắn trước mặt ta, Kim Chi của ta nhìn không thấy.”
Hoàng đế lập tức sầm mặt:
“Cửu hoàng tử, hãy thận trọng lời nói!
Tôn nữ ta đang độ tuổi đợi gả, chớ hồ ngôn loạn ngữ mà tổn hại danh dự nàng!”
Sứ đoàn Sở quốc trợn trừng mắt.
Giờ ông mới lên tiếng sao?
Vừa rồi Tần Kim Chi nhục nhã người ta thì ông như khúc gỗ cơ mà!
Hoàng Phủ Nam Phong cử động tứ chi, từ từ đứng dậy.
Hoàng Phủ Đại hoảng hốt kêu lên:
“Cửu ca! Chân của ca!”
Tần Kim Chi nhiệt tình giải đáp:
“Hắn định bỏ trốn nên ta cắt đứt gân một bên chân.”
Hoàng đế nhướn mày.
Ừm, xem ra lần này áo bông nhỏ của ông không bị cái da mặt dày kia lừa đi.
Sứ đoàn Sở quốc tức giận trừng mắt nhìn Tần Kim Chi, sao có thể độc ác đến vậy?
Vậy mà nàng vẫn nở nụ cười rạng rỡ khi nói ra những lời này.
Hoàng Phủ Nam Phong lại cất giọng:
“Tránh ra!”
Hắn chậm rãi tìm từng chiếc chìa khóa trên người.
Hành động ấy khiến sắc mặt người Sở quốc càng khó coi.
Ống tay áo và vạt váy đều không khâu liền, vừa động là lộ ra cánh tay và bắp đùi.
Hoàng Phủ Nam Phong cứ thế lần lượt cắm chìa khóa vào từng ổ khóa trên chiếc lồng.
Trước khi bị phụ hoàng tìm về, hắn đã chịu đủ mọi ánh mắt khác thường.
Dơ bẩn, tục tỉu, tham lam.
Kim Chi của hắn sao mà đơn thuần quá, lại nghĩ cách này có thể làm hắn nhục nhã.
Hoàng Phủ Đại tức đến bật khóc.
Tần Kim Chi nhướng mày nhìn nàng ta:
“Ngươi khóc cái gì? Nhà ngươi có người c.h.ế.t sao?”
“Đừng cản ta, ta phải liều mạng với con ác quỷ đó!”
Đại điện trở nên yên lặng quái dị.
Mọi người cứ thế theo dõi vở hài kịch này.
Nhiều kẻ không hiểu nổi cách làm của Tần Kim Chi, nhưng cũng có người nhếch khóe môi.
Cửu hoàng tử vốn có uy vọng cực lớn trong quân doanh.
Giờ lại bị ép mặc trang phục vũ cơ, sau này nếu lại giao chiến, ai sẽ còn sợ hắn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tin tức này truyền về Sở quốc, uy danh của hắn tất nhiên cũng tổn hại.
Tướng lĩnh không thể phục chúng, dù có là thiên tài thì có ích gì?
Ánh mắt mọi người nhìn Tần Kim Chi càng thêm thâm ý.
Là trẻ con nghịch ngợm, hay là cố ý tính toán?
Điều này, rất đáng để suy xét.
Nhưng sau khi tất cả chìa khóa đều rơi xuống, không cái nào mở được ổ khóa.
Hoàng Phủ Nam Anh giận dữ hỏi:
“Ngươi đùa giỡn chúng ta sao?”
Tần Kim Chi làm bộ dáng như vừa mới sực nhớ:
“Ta quên nói, cái khóa ấy chỉ để trang trí, vốn không mở được.
Hắn chỉ cần đẩy cửa ra là xong, vốn chẳng có khóa gì cả.”
Ngay cả Hoàng Phủ Nam Phong, kẻ nãy giờ vẫn phong thái ung dung, mặt cũng bắt đầu đen lại.
Hắn đẩy cửa lồng bước ra.
Tần Kim Chi cười nghiêng ngả, ôm bụng cười đến mức lăn lộn.
Nàng như muốn nói:
“Ta chơi ngươi đấy, thì sao nào?”
Không biết là quan viên nào không nhịn được, cười trước, sau đó cả điện vang lên tiếng cười lác đác.
Tiểu quận chúa này đúng là điên rồi.
Nhưng thật sự hả giận!
Sau màn này, còn ai dám nghi ngờ giữa Tần Kim Chi và Hoàng Phủ Nam Phong có tư tình, kẻ đó mới là kẻ đầu óc có bệnh!
Hoàng đế giả vờ quát mắng:
“Lớn rồi còn bày trò, cửu hoàng tử, mau vào chỗ ngồi.”
Hoàng Phủ Đại vội khoác áo choàng lên người Hoàng Phủ Nam Phong.
Trong lòng nàng ta gào thét:
Tấn quốc khi dễ người quá đáng!
Sớm muộn gì thiết kỵ của Sở quốc cũng sẽ giẫm nát nơi này!
Hoàng Phủ Nam Phong nhìn Tần Kim Chi đang ăn uống vui vẻ, cứ như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Hắn cất lời:
“Bệ hạ, nay liên minh đã thành, chi bằng bàn đến chuyện kết thân đi.”
Hoàng đế khẽ nhíu mày, thản nhiên hỏi:
“Cửu hoàng tử có ý kiến gì?”
Hoàng Phủ Nam Phong dõi ánh mắt như rắn độc nhìn mồi về phía Tần Kim Chi:
“Bổn hoàng tử nguyện dâng thêm ba tòa thành, cầu kết thân cùng Kim Chi quận chúa.”
Cái gì?
Chúng quan trong điện đều nhìn Hoàng Phủ Nam Phong như thấy quỷ.
Ba tòa thành, cộng thêm một ải Phong Lao Quan?
Để cưới một tai họa?
Hoàng Phủ Đại lí nhí hỏi Hoàng Phủ Nam Anh:
“Cửu ca bị điên rồi sao?”
Hoàng Phủ Nam Anh vẫn luôn chằm chằm nhìn Tần Kim Chi.
Bỗng hắn chỉ tay vào nàng, quát lớn:
“Ngươi chính là Tần Tam!”
Hoàng Phủ Đại cũng giật mình quay phắt sang.
Gương mặt nhạt nhòa đến mức khó ai nhớ nổi của Tần Tam, sao có thể trùng khớp với tuyệt sắc mỹ nhân trước mắt?
Từ giây phút đầu tiên gặp Tần Kim Chi, Hoàng Phủ Nam Anh đã thấy nàng quen mắt.
Nhưng dung nhan nàng lại quá kinh diễm, khiến hắn hoàn toàn không nghĩ đến Tần Tam.
Kẻ quan trọng nhất bị cửu ca bắt sống, chính là Tần Tam.
Họ từng nghĩ Tần Tam là gian tế Tấn quốc, nào ngờ lại chính là Tần Kim Chi.
Cửu ca bị nàng tra tấn, nhục nhã, vậy mà còn muốn cưới nàng?
Khi đó cửu ca từng nói, nếu Tần Tam có địa vị, tất sẽ phong hầu bái tướng.
Quả thật nàng có địa vị, nhưng lại là địa vị ở Tấn quốc.
Ai ngờ được một quận chúa cành vàng lá ngọc, lại có thể giả dạng thành mã phu trong doanh trại Sở quốc?
Hoàn toàn là bộ dáng của một tiểu binh tầm thường.
Có chút nào ra vẻ quận chúa cao quý đâu?
Sắc mặt hoàng đế đen thui:
“Cửu hoàng tử thất vọng rồi, Kim Chi đã đính hôn.”
Hoàng Phủ Nam Phong vẫn thản nhiên:
“Một cuộc hôn sự đổi lấy ba tòa thành, món lời này, chẳng lẽ bệ hạ không tính được sao?”
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Tần Kim Chi.
Mà đương sự thì vẫn ăn uống thản nhiên.
Khi thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình, Tần Kim Chi mỉm cười, nâng đũa chỉ về phía chiếc lồng chưa dọn đi:
“Nếu giờ ngươi chui lại vào trong đó, ta sẽ hủy hôn ước và gả cho ngươi.”