Ba năm trước, Tần Kim Chi bị đưa đến Bạch Tước am.
Đợi khi tai mắt trong kinh thành rút đi, nàng liền ra chiến trường nơi Sở - Tấn giao binh.
Mọi người đều nghĩ nàng mai danh ẩn tính.
Nhưng thật ra nàng chưa từng nói dối.
Trong nhà nàng xếp hàng thứ ba, gọi là Tần Tam thì có gì sai?
Khi Tần Nghiệp phát hiện ra nàng, nàng đã từ một tên lính bếp vươn lên làm tiểu đội trưởng.
Tức giận, Tần Nghiệp tự tay đ.á.n.h nàng hai mươi quân côn.
Nửa tháng sau mới dưỡng thương xong.
Ba năm ấy, Tần Kim Chi đ.á.n.h trận như một tên lính bình thường.
Không đặc quyền, thương tích trên người cũng vì thế mà xuất hiện.
Không vì điều gì khác.
Mười lăm năm được nuôi dưỡng trong Hoàng cung, nàng đọc không biết bao nhiêu binh thư, nhưng tất cả đều là bàn giấy mà thôi.
Nàng nhất định sẽ thay Tần Nghiệp cầm lấy quân kỳ Trấn Bắc quân.
Một tướng quân chỉ có lý thuyết thì chẳng thể cầm binh.
Nàng phải quen với doanh trại, quen với chiến trường.
Tên tuổi Tần Tam giờ cũng là cái tên lẫy lừng trong quân doanh.
Chỉ là không ai nghĩ tên lính lưu manh ấy lại là Tần Kim Chi.
Mấy tháng trước, đại quân Tấn quốc liên tiếp thất bại.
Ban đầu nàng chỉ định xông vào doanh địch đốt lương thảo.
Nhưng sau khi thành công, nàng nảy ra một ý táo bạo...
“Muốn diệt giặc, phải bắt vua!”
Đánh không lại, thì bắt thủ lĩnh của chúng.
Nàng nhờ ám tử ẩn trong Sở quốc làm cho thân phận giả, trà trộn vào doanh trại Sở quốc làm mã phu.
Một lần, khi Hoàng Phủ Nam Phong đi qua, chiến mã hoảng loạn.
Tần Kim Chi dễ dàng chế phục chiến mã nhưng không lộ mặt trước hắn.
Song, cuối cùng vẫn bị điều đến bên cạnh hắn, chuyên chăm sóc ngựa.
Chiến mã trên chiến trường quan trọng vô cùng.
Một kỵ phu giỏi có thể khiến chiến mã phát huy gấp đôi uy lực.
Sau đó, trong một lần thích sát, nàng cứu Hoàng Phủ Nam Phong một mạng, nên được điều vào gần hơn.
Sát thủ nhắm vào Hoàng Phủ Nam Phong, chẳng khác gì số lần Tần Kim Chi gặp ở Tấn quốc.
Trong lần ám sát cuối cùng, nàng trúng ba đao, nhưng cũng bắt được người mang về Tấn quốc.
Không lâu sau, Sở quốc đầu hàng.
Hoàng Phủ Nam Phong nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Tần Kim Chi, bật cười:
“Kim Chi vẫn thích nói đùa như thế.”
Tần Kim Chi lắc đầu:
“Ta không đùa. Ngươi quay lại cái lồng kia, ta thật sự gả cho ngươi.”
Chỉ cần Hoàng Phủ Nam Phong quay lại cái lồng ấy, không chỉ thanh danh Sở quốc mất sạch, mà công sức của sứ đoàn đều thành công cốc.
Hoàng Phủ Nam Phong về sau cũng phải ở lại Tấn quốc.
Tần Kim Chi đã giam được hắn từng ấy thời gian, sau này hắn muốn trốn, e rằng còn khó hơn lên trời.
Đám triều thần đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Phó thái phó đang ngồi hàng đầu, nhấm nháp rượu.
Cháu dâu của ngươi sắp chạy mất rồi kìa, ngươi còn ngồi uống rượu được sao?
Rồi lại nhìn sang long ỷ, nơi hoàng đế mặt đen như than.
Ba tòa thành đấy, bệ hạ, có nên suy xét không?
Hoàng Phủ Đại đứng bật dậy, quát lớn:
“Nằm mơ! Tần Tam, ngươi đúng là kẻ tiểu nhân bỉ ổi!”
Tần Kim Chi như hơi say, lảo đảo đứng lên.
“Nói hay lắm!”
Hoàng Phủ Đại sững người:
“Ngươi nói gì?”
Tần Kim Chi nhìn sứ đoàn, cười rực rỡ như đóa hoa đẹp nhất trong vườn:
“Ta nói, muốn liên hôn, mơ đi!”
Nàng là hậu nhân Tần gia, nàng tuyệt đối không, triều đình cũng không bao giờ cho phép nàng đi hòa thân.
Lời Hoàng Phủ Nam Phong nói chẳng qua là làm khó, cũng là bước đệm cho chuyện hòa thân sắp tới.
Sở quốc đã dâng Phong Lao Quan, Tấn quốc nhất định phải đưa công chúa sang Sở quốc.
Nàng gây ra một phen này, chính là để cho đám đại thần còn muốn dựa vào hòa thân để duy trì quan hệ Sở - Tấn hiểu rằng, hai nước ấy, sau này tất sẽ còn một trận chiến.
Minh ước, hữu nghị, tất cả đều là ch.ó má.
Hoàng Phủ Nam Phong nhìn dáng vẻ của Tần Kim Chi, lại chẳng hề tức giận:
“Được thôi, đã vậy thì…”
Đám triều thần còn chưa kịp hoàn hồn vì hắn lại dễ nói chuyện như thế, thì Tần Kim Chi bỗng cắt lời:
“Suỵt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng giơ một ngón tay đặt trước môi, ánh mắt cười rực rỡ nhìn thẳng sứ đoàn Sở quốc:
“Tấn quốc, vĩnh viễn không hòa thân!”
Lời vừa dứt, cả đại điện tĩnh lặng đến mức không khí như ngưng lại.
Tần Kim Chi nhìn như đang say, bước đến cạnh Ngụy Lâm:
“Vừa rồi ta nói gì?”
Ngụy Lâm cung kính đáp:
“Bẩm quận chúa, người nói, Tấn quốc vĩnh viễn không hòa thân!”
Âm thanh lại vang vọng khắp đại điện!
Lâu Chiêu cùng mấy lão ở Hồng Lư Tự suýt nữa thì đứng lên vỗ tay.
Đúng, chính là vậy!
Hoàng đế bật cười ha hả:
“Tôn nữ ta từ nhỏ đã thẳng thắn như thế, chư vị chớ trách.
Nó đã nói thế rồi, nếu ta còn bàn chuyện hòa thân với các ngươi, nó sẽ giận dỗi mất.
Các ngươi cũng thấy rồi, nó nóng tính lắm.”
Sứ đoàn Sở quốc hoàn toàn không ngờ, Tấn quốc lại dám từ chối hòa thân.
Hoàng Phủ Nam Phong nhìn gương mặt rạng rỡ của Tần Kim Chi.
Người như thế, không thể làm nữ nhân của hắn, giữ nàng lại thật sự nguy hiểm.
Một câu của nàng, đã chặn hết đường lui.
Nếu còn ai tán thành hòa thân, tức là giẫm nát thể diện Tấn quốc.
Sẽ bị thiên hạ cười chê là hạng tham sinh úy tử.
Danh tiếng, chẳng phải chính là thứ đám đạo mạo giả nhân giả nghĩa này xem trọng nhất hay sao?
Công chúa hoàng thất, nói thật, nàng cực kỳ chán ghét.
Nhưng cũng không thể để quốc gia khác nhục mạ.
Váy áo nữ nhi, sao lại luôn phải là vật hi sinh cho cái gọi là hòa bình?
Thiên hạ, xưa nay vốn là do kẻ mạnh chiếm giữ.
Hoàng Phủ Nam Phong khẽ mỉm cười:
“Đã vậy, Nam Phong xin thụ giáo.”
Tiêu Uẩn nhìn Tần Kim Chi như kẻ điên cuồng.
Một người có thể nói ra lời ấy, sao có thể là kẻ ăn chơi vô dụng?
Nhiều năm che giấu, hắn càng thêm cảnh giác với Tần Kim Chi.
Nếu nàng giả vờ thành hạng ăn chơi như thế, vậy nàng đang muốn giấu cái gì?
Chuyện Trịnh gia là ngoài ý muốn, hay vốn là nàng cố tình?
Nàng muốn đối phó Trịnh gia, hay là… đối phó hắn?
Tiêu Uẩn âm thầm thu hồi ánh mắt.
Một bên, Tiêu Triệt bỗng lên tiếng:
“Nghe ý tứ cửu hoàng tử, dường như ngươi với Kim Chi quen thuộc lắm?”
Hoàng Phủ Nam Phong đặt đũa xuống, mắt ánh lên ý cười:
“Đương nhiên.”
Kim Chi, kẻ thù của ngươi ở Tấn quốc không hề ít đâu.
Tiêu Triệt lại tỏ ra hiếu kỳ:
“Ồ? Nhưng ba năm nay Kim Chi vẫn ở Bạch Tước am, sao cửu hoàng tử lại thân quen như thế?”
Hắn nghe đoạn đối thoại vừa rồi, nhận ra Hoàng Phủ Nam Phong chính là bị Tần Kim Chi bắt giữ.
Nàng đâu có ở Bạch Tước am!
Gạt vua, là đại tội!
Nhưng Tần Kim Chi chẳng hề hoảng hốt, thong thả bước đến bên hắn:
“Thập ngũ thúc thật sự muốn nghe?”
Tiêu Triệt càng cười sâu:
“Chẳng lẽ Kim Chi có bí mật gì không thể nói cho chúng ta sao?”
Đúng lúc này, thanh âm hoàng đế vang lên:
“Tiêu Triệt, ngươi say rồi, lui xuống giải rượu đi.”
Trong đại điện, toàn là những kẻ tinh ranh.
Ai mà chẳng nghe ra chuyện ba năm Tần Kim Chi ở Bạch Tước am có điều mờ ám.
Chỉ là không một ai ngu ngốc vạch trần vào lúc này.
“Phụ hoàng, nhi thần chưa…”
Tiêu Triệt ngẩng đầu, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của hoàng đế làm kinh hãi.
Bao nhiêu năm qua, hoàng đế vẫn luôn là minh quân nhân hậu.
Dù khi giận dữ cũng chưa từng lộ ra sát khí băng hàn như vậy.
“Nhi… nhi thần tửu lượng kém, xin cáo lui trước.”
Tiêu Uẩn chau mày, đồ ngu xuẩn!
Ánh mắt lạnh nhạt của hoàng đế lại rơi xuống người Minh vương.