Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 97:



Trịnh Văn Bá quỳ rạp xuống đất:

“Bệ hạ, những năm qua thần vẫn luôn làm theo ý chỉ của bệ hạ, giảm miễn thuế khóa.

Thần không rõ cái gọi là ‘tăng thuế’ trong miệng tên giặc kia là có ý gì?”

 

 

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng:

“Vậy thì tra!

Nếu để trẫm phát hiện có kẻ lừa trên dối dưới, trẫm nhất định c.h.é.m đầu thị chúng.”

 

 

Trán Trịnh Văn Bá rịn đầy mồ hôi lạnh:

“Tuân lệnh… bệ hạ.”

 

 

“Hồi cung!”

Trong chốc lát, bá quan văn võ ai cũng đều thấp thỏm lo sợ.

 

 

Đêm đến, Tần Kim Chi ngồi trong sân, trên bàn bày mấy món ăn và một bình Nữ Nhi Hồng.

Long Nhất trở về bẩm báo:

“Quận chúa, chúng thuộc hạ đã về.”

Đám Long Vũ Vệ phải vòng quanh ngoại ô kinh thành một vòng lớn mới trở lại.

 

 

Tần Kim Chi gật đầu:

“Về nghỉ đi, nhiệm vụ làm rất tốt.”

Bọn họ vừa định lui xuống, lại nghe nàng nói tiếp:

“Lần sau đổi người khác nói thoại đi.”

 

 

Ánh mắt Long Nhất thoáng chốc đầy bi thương.

Chẳng lẽ diễn xuất của hắn không tốt sao?

Rõ ràng rất có cảm xúc, phân tầng rõ ràng mà...

 

 

Vân Cẩm nghe xong phá lên cười ha hả.

Ngay lúc ấy, Long Vũ Vệ và bốn người Vân Cẩm bỗng sắc mặt nghiêm túc:

“Có người vào phủ!”

 

 

Làm ám vệ nhiều năm, bọn họ cực kỳ nhạy bén với mùi m.á.u tươi.

Rõ ràng kẻ đến bất thiện!

 

 

Đột nhiên, trên mái nhà nhảy xuống một bóng người cao lớn vạm vỡ.

“Ngươi chính là tiểu quận chúa bên cạnh hoàng đế!

Giết ngươi, lão hoàng đế ắt sẽ đau lòng đến chết!”

Hắn vừa dứt lời liền bổ nhào xuống.

 

 

Long Vũ Vệ lập tức muốn tiến lên, nhưng Tần Kim Chi thản nhiên nói:

“Các ngươi cứ về nghỉ đi, bọn họ đủ sức đối phó.”

Nói rồi, nàng vẫn ung dung gắp một đũa thức ăn bỏ vào miệng.

 

 

Tần Kim Chi làm việc xưa nay đều có chừng mực, nếu không nắm chắc, nàng tuyệt đối không hành sự như vậy.

Huống chi đối phương chỉ có một người, còn võ công của bốn người Vân Cẩm chẳng phải hạng phàm phu có thể chống lại.

 

 

“Nếu có biến cố, quận chúa chỉ cần thổi còi là được.”

Dứt lời, đám người lập tức biến mất.

Thực ra họ không đi xa, chỉ nấp trên xà nhà.

Khó khăn lắm mới được ở cạnh chủ nhân, sao có thể để nàng gặp hiểm nguy.

 

 

Người kia trong tay chỉ còn một cây rìu to, nhưng vẫn vung vẩy hùng hổ.

Trong phút chốc, hắn và bốn người Vân Cẩm đánh đến ngang tài ngang sức.

Thế nhưng chẳng bao lâu, thể lực của hắn đã bị tiêu hao sạch sẽ.

 

 

Vân Tước dựng ngón tay như kiếm, nhắm thẳng yết hầu hắn mà đ.â.m đến.

Hắn lập tức kêu to:

“Ta đầu hàng, ta đầu hàng!”

 

 

Ngón tay của Vân Tước dừng cách yết hầu hắn chỉ nửa tấc.

Tần Kim Chi mỉm cười:

“Ta đã nói rồi, ngươi đâu đánh lại bọn họ.”

 

 

Vân Tước kinh ngạc quay sang nhìn nàng.

“Đây là Hồ A Man, nàng ta một mực đòi tỉ thí với các ngươi thôi.”

 

 

Chỉ thấy bóng người vạm vỡ kia kéo khăn che mặt xuống.

Tuy làn da ngăm đen, nhưng rõ ràng là một nữ nhân.

 

 

Vân Cẩm kinh ngạc bước lên:

“Ngươi làm sao mà luyện được thân thể to khỏe thế này?

Dạy ta đi!”

 

 

Nàng đã nghi ngờ từ trước.

Quận chúa sao có thể để Long Vũ Vệ đi ám sát hoàng đế.

Chỉ cần sơ sẩy, bọn họ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Thì ra đám thổ phỉ ngoài thành chính là người của quận chúa.

 

 

Hồ A Man lại thản nhiên:

“Được thôi, có thời gian ta sẽ truyền cho ngươi pháp môn luyện thể của ta.”

Nói rồi, nàng ta hiên ngang ngồi xuống bàn, giật phăng tấm vải trên vò rượu.

“Những ngày qua, ta khổ cực lắm rồi!”

 

 

Nàng rót đầy hai bát lớn, đẩy một bát cho Tần Kim Chi.

Tần Kim Chi liền đẩy lại:

“Thân thể ta yếu, đại phu không cho uống rượu.”

 

 

Hồ A Man trợn mắt như thấy quỷ:

“Cái rìu kia nặng sáu mươi cân, ngay cả võ tướng bình thường cũng khó đỡ.

Thân thể ngươi yếu ư?

Không uống thì tốt, tất cả đều của ta!”

Dứt lời, nàng ta cười lớn, ôm lấy cả hai bát rượu uống cạn.

“Sảng khoái quá!”

Ánh mắt Hồ A Man nhìn mọi người, nụ cười thô hào:

“Lão Tần không có liên quan gì đến đám thổ phỉ ngoài thành, toàn bộ đều do ta thu phục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Với lão Tần, chỉ có mình ta thôi!”

 

 

Từ trước đến nay, đám thổ phỉ ngoài thành phân bè kết phái, không thành thế lực.

Tần Kim Chi liền sai Hồ A Man thống nhất toàn bộ, đợi thời cơ gây chuyện lớn.

Hiệu quả hôm nay quả nhiên không tệ.

 

 

Tần Kim Chi uống một ngụm trà:

“Giờ ngoài thành còn lại bao nhiêu người?”

 

 

Hồ A Man xé một chiếc đùi gà:

“Bây giờ còn một ngàn ba trăm năm mươi mốt tên.”

 

 

Hôm nay c.h.ế.t quá nửa mà vẫn còn nhiều đến vậy.

Không biết mấy tên quan lại ăn bổng lộc có thấy cắn rứt lương tâm không.

 

 

“Ba ngày nữa, ta sẽ đích thân xin lệnh đi dẹp phỉ.

Ngươi chuẩn bị đi.”

 

 

Miệng đầy thịt, Hồ A Man lúng búng:

“Vậy ta tranh thủ mấy ngày này đi cướp thêm vài nhà.

Ngươi không biết đâu, mấy tên đại hộ kia giàu đến nỗi chảy mỡ, không cướp thì ta áy náy lắm.

Đến lúc đó ta sẽ giấu hết vào hang sau núi, ngươi tự đến mà lấy.”

 

 

Tần Kim Chi bật cười:

“Đám thổ phỉ kia đều là ác nhân thực sự, không thể giữ lại.

Nhưng vị trí tam đương gia này, ngươi ngồi khá vững đấy.”

 

 

Hồ A Man nuốt hết miếng thịt:

“Nếu ngươi gặp ta muộn hơn chút nữa, ta đã cho hai tên kia nhịn đến c.h.ế.t rồi.”

 

 

Tần Kim Chi giả vờ ôm quyền:

“Thất lễ, thất lễ.”

 

 

Hồ A Man cũng ôm quyền đáp:

“Không dám, không dám.”

 

 

Tần Kim Chi dùng chén trà cụng vào bát rượu của nàng ta:

“Lúc dẹp phỉ, ngươi tìm cơ hội rút lui.

Lộ dẫn cùng bạc ta để ở phòng số một, khách điếm Vân Lai.

Ngươi đi Thương Châu, đón A Kiều bọn họ vào kinh.”

 

 

Hồ A Man đặt đùi gà xuống, mặt mày hớn hở:

“Việc ngươi từng nói về Thiên Điểu Vệ thành rồi sao?”

 

 

Tần Kim Chi lấy chân đá ra một chiếc hộp lớn:

“Hôm nay bệ hạ suýt bị c.h.é.m ngay trước mặt.

Nếu không lập ngay một đội thân vệ chuyên trách bảo vệ hoàng đế.

Lỡ lần sau lại gặp cảnh trước sói sau hổ thế này, trách nhiệm thuộc về ai?”

 

 

Hồ A Man mở hộp, bên trong chính là cây rìu vừa ném trước mặt hoàng đế ban ngày.

Nàng ta kẹp rìu vào hông, hớn hở nói:

“Cuối cùng lão tử cũng có thể lập công danh rồi!

Nhưng mà, nữ tử làm quan, lại bảo vệ hoàng đế, đám lão cổ hủ trong triều có chịu nổi không?”

 

 

Tần Kim Chi cười thần bí:

“Đối phó đám già mốc ấy, tất nhiên phải dùng bí bảo rồi.”

 

 

Hồ A Man cười sang sảng:

“Được, cứ thế mà quyết định!”

 

 

Dù không rõ bí bảo của Tần Kim Chi là gì, nhưng nàng ta và A Kiều xưa nay luôn nghe nàng, chỉ đâu đánh đó.

Cứ như thể cả ba cái đầu của họ đều mọc trên người Tần Kim Chi vậy.

Nàng nói được thì ắt sẽ thành.

 

 

Rượu no thịt say, Hồ A Man biến mất trong màn đêm.

Vân Cẩm nhìn theo bóng dáng nàng ta, rồi lại nhìn bàn thức ăn bị quét sạch.

Nàng quay sang Vân Tước:

“Này, ngươi nói xem, nếu ta ăn nhiều như thế hằng ngày, có thành ra được như nàng ta không?”

 

 

Thân hình vạm vỡ, ánh mắt dữ tợn kia...

Địch nhân vừa nhìn đã phải khiếp sợ ba phần.

Oai phong biết bao!

 

 

Vân Tước trợn trắng mắt, quay vào mài mực cho Tần Kim Chi.

Việc nghiêm túc như thành lập Thiên Điểu Vệ, chắc chắn không thể giao cho kẻ ăn chơi như Vân Cẩm nói ra.

Họ còn phải đợi một người.

 

 

Sáng sớm hôm sau.

Tần Kim Chi vừa tỉnh dậy, Vân Tước đã vào báo:

“Lý Tiến trở lại rồi.”

 

 

Nửa tháng kỳ hạn sắp đến, hắn cũng vừa kịp quay về.

Lúc Tần Kim Chi ra gặp, suýt thì không nhận ra.

Tiều tụy! Rất tiều tụy! Vô cùng tiều tụy!

Khuôn mặt Lý Tiến gầy sọp đi một vòng.

 

 

Vừa trông thấy Tần Kim Chi, hắn lập tức quỳ sụp xuống chân nàng khóc òa.

Vân Cẩm vội vàng quát:

“Ngươi làm cái gì thế?

Mau buông quận chúa ra!”

 

 

Tần Kim Chi sờ mũi, hơi chột dạ.

Chỉ nghe Lý Tiến gào khóc:

“Quận chúa! Lão Ngụy mắng người… khó nghe lắm!”