Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 98: Gián Nghị Đại Phu*



Tần Kim Chi nhìn Lý Tiến đang khóc lóc hỏi:

“Người đâu?”

 

 

Lý Tiến vừa khóc vừa chỉ về phía tiền sảnh.

Tần Kim Chi hài lòng vỗ vai hắn:

“Vân Ca, đi phòng kế toán lĩnh một trăm lượng bạc.”

 

 

Lý Tiến lập tức quỳ thẳng lưng, sau đó dập đầu năm thể sát đất kêu to:

“Đa tạ quận chúa!”

Hắn còn có thể chịu lão Ngụy mắng thêm nửa tháng nữa.

 

 

Khi Tần Kim Chi đi đến tiền sảnh, chỉ thấy một lão già mặc áo vải thô đang kéo một tiểu đồng, vừa chỉ trỏ vừa bình phẩm nơi này.

“Tôn nhi, thấy chưa, đây chính là cái gọi là cẩu đại hộ.

Một lát nữa về nhà, mấy cái bình hoa này ta đều mang đi.”

 

 

Tần Kim Chi bật cười:

“Lão Ngụy thích thì đều tặng hết cho người.”

 

 

Ngụy Sát liếc nàng, bĩu môi:

“Nói đi, tiểu nha đầu gọi ta đến là có chuyện gì?”

 

 

Tần Kim Chi ngồi xuống bên cạnh ông, cười hì hì:

“Lão Ngụy, đã đến tận đây rồi, còn giả vờ thì chẳng có ý tứ gì.”

 

 

Ngụy Sát hừ nhẹ một tiếng:

“Ngươi cho một tiểu tư ngày ngày bám lấy nhà ta, ta làm sao biết ngươi có ý gì?”

 

 

Tần Kim Chi giả vờ tiếc nuối:

“Thì ra lão Ngụy không có ý này...

Quan phục ta cũng đã làm xong, thánh chỉ thỉnh từ hoàng tổ phụ cũng sắp đến rồi.

Nếu đã thế, ta vào cung nhận tội với người thôi.”

 

 

Đúng lúc này, Vân Cẩm bưng một cái khay đi vào.

“Quận chúa, quan phục người dặn đã may xong, ta mang đến rồi.”

 

 

Tần Kim Chi làm ra vẻ tiếc nuối:

“Mang đi đi, cũng chẳng ai mặc.”

 

 

Ngụy Sát lập tức bật dậy:

“Lộ nhi, mau đem qua đây cho tổ phụ.”

 

 

Tiểu đồng lon ton chạy đến trước mặt Vân Cẩm:

“Tỷ tỷ!”

 

 

Vân Cẩm cười tươi, đưa khay cho cậu bé.

Ngụy Sát cầm lấy áo quan phục, vung một cái:

“Nhìn cũng vừa người, ta thử một chút.”

 

 

Vừa mặc xong, bên ngoài đã có người đến báo:

“Quận chúa, Hồng công công đến.”

 

 

Tần Kim Chi đứng dậy, đỡ Ngụy Sát:

“Đi thôi lão Ngụy.”

 

 

Ngụy Sát vẫn mang bộ dạng khó chịu.

Tần Kim Chi chậc một tiếng:

“Lão đầu, còn ương bướng thì quay lại hẻm Thanh Thủy của ngươi đi.

Cả đời đừng xuất thế nữa, để hoài bão của ngươi xuống mồ cùng với ngươi luôn.”

 

 

Ngụy Sát tức đến nỗi râu cũng dựng ngược:

“Không phải ngươi mời ta đến sao?

Ta với tổ phụ ngươi cũng xem như có mấy chục năm giao tình.

Ngươi muốn chọc ta tức c.h.ế.t à?”

 

 

Tần Kim Chi liếc mắt:

“Ngươi chẳng phải sớm biết ta là đồ nghịch ngợm sao?

Thật sự muốn chọc c.h.ế.t ngươi thì ta tự đến hẻm Thanh Thủy rồi.

Ta đếm đến ba, ngươi không đi thì ta đuổi Hồng công công về.”

 

 

“Ba!”

Tần Kim Chi vừa nhấc chân đi, Ngụy Sát vội vàng chạy theo.

 

 

Khi gặp Hồng công công, Ngụy Sát thở hổn hển:

“Tiểu súc sinh, ngươi thật không đợi ta sao!”

 

 

Hồng công công vừa thấy Tần Kim Chi đã vội hành lễ:

“Quận chúa, nô tài đến truyền chỉ.”

 

 

Tần Kim Chi khẽ gật, liếc sang Ngụy Sát.

Ngụy Sát tức đến thở phì phò, bước lên trước, tức giận quỳ xuống.

 

 

Hồng công công lập tức mở thánh chỉ:

“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết:

Phong Ngụy Sát vi Gián Nghị Đại Phu, ngày mai nhập triều.

Khâm thử.”

 

 

Ngụy Sát liếc nhìn Tần Kim Chi đang thong dong bên cạnh, tức giận đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng.

Tần Kim Chi thấy ông nhìn mình liền cười nhạt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không muốn nhận?”

 

 

“Nếu không thì…

Hồng công công, ông ấy kháng chỉ.

Ngài về hỏi hoàng tổ phụ xem kháng chỉ là c.h.é.m đầu hay ngồi đại lao.”

 

 

Ngụy Sát giật lấy thánh chỉ:

“Ai nói ta kháng chỉ!”

 

 

Tần Kim Chi lập tức ném cho Hồng công công một thỏi vàng, cười tươi:

“Trở về phục mệnh đi!

Nói với hoàng tổ phụ, ngày mai Gián Nghị Đại Phu Ngụy đại nhân nhất định sẽ nhập triều đúng giờ.”

 

 

Hồng công công nhận vàng, mặt mày hớn hở:

“Vậy nô tài xin cáo lui.”

 

 

Ông còn cố ý liếc nhìn Ngụy Sát đang tức đến run người, trong mắt đầy vẻ khó tin.

Quả nhiên, vẫn là quận chúa lợi hại!

Ngụy đại nhân này, năm xưa chính là công thần trọng yếu giúp hoàng thượng đăng cơ.

Nhưng sau khi hoàng thượng mở rộng hậu cung.

Ngụy Sát từng ngay trên đại điện mắng người tham sắc phụ nghĩa, có lỗi với nguyên phối, phẫn nộ từ quan.

Từ đó bặt vô âm tín.

Ngỡ rằng đã bị xử tử, không ngờ nay lại thật sự được quận chúa mời ra.

 

 

Tần Kim Chi nhìn Ngụy Sát đang chán ghét ngắm thánh chỉ, nói:

“Nếu ngày đó ngài không từ quan, giờ cũng phải là công hầu chính tam phẩm trở lên.

Bây giờ thì chỉ là một quan ngũ phẩm nhỏ nhoi thôi, cảm giác thế nào?”

 

 

Năm đó, khi hoàng đế chinh chiến tứ phương, một mình Ngụy Sát miệng lưỡi tung hoành, thuyết phục vô số thế lực quy hàng.

Có thể nói, việc hoàng đế có đủ binh lực để đánh vào kinh đô, công lao của Ngụy Sát không thể chối cãi.

Nhưng ông tính tình ngay thẳng, khuyên ngăn hoàng đế nạp hậu cung không thành, liền mắng to trước triều rồi từ quan.

 

 

Ngụy Sát hừ lạnh:

“Nếu đã muốn ta hồi triều làm quan, ta cũng có điều kiện!”

 

 

Tần Kim Chi nhướng mày:

“Ngày mai ta cho người đưa nhi tử nhỏ của ngài đến chỗ Phó thái phó, để đế sư khai mở, như vậy đủ chưa?”

 

 

Ngụy Sát hắng giọng:

“Đem mấy cái bình hoa kia về nhà ta.”

 

 

Tần Kim Chi vỗ tay, Vân Ca bưng một khay tiến vào.

“Kế nhà đất số 15 phố Nam Tước, khế thân của hai mươi gia nhân, ngân phiếu một vạn lượng.

Đợi ngài ổn định xong ta lại chọn cho thêm mười mấy hộ vệ đưa qua.

À, bình hoa cũng sẽ chuyển đến nhà mới.”

 

 

Ngụy Sát chẳng khách sáo:

“Đây đều là những gì hoàng tổ phụ ngươi thiếu ta, xem như ngươi tận hiếu đi.”

Nói xong định cầm lấy khay.

 

 

Tần Kim Chi lại ấn khay xuống, cười híp mắt:

“Để nhi tử ngài theo ta làm việc.”

 

 

Ngày hôm sau, khi các quan viên vào triều, đều thấy Ngụy Sát trong đám người.

Ngụy Sát từ quan hơn hai mươi năm, quan viên mới thì không biết ông, quan viên cũ thì chẳng nhận ra.

Nhưng bộ quan phục trên người ông lại quá mức sang trọng.

Một bộ ngũ phẩm quan phục, vậy mà dùng toàn kim tuyến thêu.

 

 

Thêm gương mặt khó ở, Ngụy Sát nhìn chẳng khác nào kẻ ngạo thị thiên hạ.

Quan trọng nhất, ông ôm trong tay cả chồng tấu chương.

Đây là có bao nhiêu chuyện muốn dâng tấu vậy?

Rất nhanh, mọi người liền hiểu rõ những tấu chương kia dùng để làm gì.

 

 

Sau khi quan viên vào điện hành lễ xong.

Hồng công công cất giọng:

“Có bản tấu thì dâng, không có thì bãi triều!”

 

 

Một giọng nói từ cuối hàng quan vang lên:

“Thần! Có bản tấu!”

 

 

Hoàng đế nghe được giọng này, thoáng chốc ngẩn người.

Hơn hai mươi năm đã qua, giọng nói ấy cũng đã nhuốm phong sương.

 

 

Hồng công công lập tức hô:

“Tiến lên dâng tấu!”

 

 

Ngụy Sát ôm chồng tấu chương đi ra trước mặt chư vị văn võ bá quan.

Mấy lão thần phía trước đang lim dim, bỗng trừng to mắt.

Đây… đây là Ngụy Sát!

 

 

Hoàng đế cũng nhìn rõ dáng vẻ ông, khóe miệng khẽ cong.

Tựa như cảnh năm xưa chinh chiến khói lửa, cùng vì lý tưởng mà kề vai chiến đấu, vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Giờ đều đã thành lão nhân rồi.

 

 

Ngụy Sát dõng dạc:

“Thần, Ngụy Sát, muốn hạch tội hết toàn bộ quan viên tham gia tế lễ lần này!”

 

 

*Gián Nghị Đại Phu:

Là quan chuyên trách việc dâng lời can gián, góp ý, bàn luận chính sự.

Nhiều khi là thẳng thắn phê bình, ngăn cản hoàng đế nếu thấy điều sai.