Trân Châu Quang

Chương 6



Ban ngày, chàng đã thu lại vẻ quyến rũ như yêu tinh đó.

Không còn giống hồ ly nữa, mà giống một tiên sinh nghiêm túc trong thư viện hơn.

"Chàng đừng để bị mệt, cứ để củi đó ta chẻ, cho gà ăn cũng là việc bẩn thỉu."

"Không mệt, chỉ là một câu khẩu quyết thôi." Thẩm Đồng Quang chống cằm, đôi mắt hẹp dài híp lại như hồ ly, "Trân Châu còn ước muốn gì không? Có muốn cùng đi bán đồ không? Ai bắt nạt nàng, ta sẽ ăn thịt họ."

Ta suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu.

Thật ra ta muốn Thẩm Đồng Quang đi bán trứng cùng ta, nhưng ta sợ chàng sẽ cảm thấy mất mặt.

Thẩm Đồng Quang rất tốt, dù không muốn nhưng chàng vẫn làm.

Ta không muốn làm khó chàng.

"Vậy chúng ta ra chợ mua vải may cho Trân Châu một bộ đồ mới."

Thẩm Đồng Quang rất đẹp trai, trên đường các cô nương, thiếu phụ đều nhìn chàng chằm chằm.

Có cô nương bạo dạn không thèm để ý đến ta, liếc mắt đưa tình với chàng:

"Là công tử nhà nào vậy, đã có hôn phối chưa?"

Thẩm Đồng Quang kéo tay ta, khẽ cười với người đó:

"Có rồi! Ta là của Lý Trân Châu."

Không hiểu sao, lúc Thẩm Đồng Quang nói những lời này, lòng ta phơi phới, hiên ngang ngẩng cao đầu đi trên đường.

Thẩm Đồng Quang giàu lắm, kéo ta bước vào cửa tiệm gấm vóc.

Trước mắt toàn là lụa là gấm vóc, ta không dám nhìn, khẽ kéo vạt áo chàng:

"Thẩm Đồng Quang, ta không mua nổi đâu."

Chàng nháy mắt với ta, ra hiệu cho ta yên tâm:

"Phu quân của nàng mua nổi."

Thẩm Đồng Quang trả mười lượng bạc, may hai bộ hồng y đẹp như mơ, nói rằng đợi ngày chúng ta thành thân sẽ mặc.

Đây là lần đầu tiên ta được mặc đồ lụa, thoải mái như có dòng nước mát chảy trên người.

Thẩm Đồng Quang kéo ta đi khắp chợ, mua rất nhiều son phấn, trâm cài, trang sức.

Ta nhìn mình trong gương, mới nhận ra mình đã là một cô nương mười chín tuổi.

Dạo từ trưa đến tối mịt, Thẩm Đồng Quang còn mua hai vò rượu ngon mang về.

"Rượu này ngon, đợi chúng ta thành thân, sẽ mua loại rượu ngon thế này."

Lớn từng này, đây cũng là lần đầu tiên ta được uống rượu.

Thẩm Đồng Quang ăn rất khỏe, nhưng tửu lượng lại rất kém, uống chẳng bằng ta.

"Trân Châu, nàng có vui không? Có hài lòng không? Nàng còn muốn gì nữa không?"

Ta ra sức gật đầu, rồi lại lắc đầu:

"Không cần gì nữa cả, như vậy đã rất tốt rồi."

Thẩm Đồng Quang mắt say lờ đờ, kiêu ngạo ngẩng cằm:

"Chút này có đáng là gì? Dù là muốn vinh hoa phú quý, được làm cáo mệnh phu nhân, bổn quân đều có thể thực hiện."

"Coi như thường dân muốn làm thiên tử, cũng chỉ là một cái gật đầu của bổn thần thú mà thôi."

Ta cắn đũa, tuy không hiểu, nhưng lại rất khâm phục Thẩm Đồng Quang:

"Phu quân thật lợi hại."

Bỉ Ngạn

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Đồng Quang say lắm rồi.

Chàng ghé lại gần nhìn kỹ ta dưới ánh trăng dịu dàng:

"Vậy nàng cho ta ăn trái tim của nàng, được không?"

Ta gật đầu:

"Được."

Ta trả lời quá dứt khoát, Thẩm Đồng Quang lại không vui:

"Trân Châu ngốc, nàng có biết ta có ý gì không?"

"Ta biết."

Ta tuy ngốc, nhưng cũng không đến mức không hiểu.

Thẩm Đồng Quang không phải người, là yêu tinh ăn tim người để tăng tu vi.

Nhưng vậy thì đã sao, chưa từng có ai tốt với ta như vậy.

Chàng cắn nhẹ lên má ta một cái, thở dài:

"Chà, dễ lừa đến thế này, lại khiến người ta có chút không nỡ."

Ta và Thẩm Đồng Quang sắp thành thân rồi.

Không lén lút như với Tạ Vô Trần.

Chữ của Thẩm Đồng Quang rất đẹp, chàng đã gửi thiệp mời cho tất cả mọi người trong thôn Lý gia.

Tay của Thẩm Đồng Quang rất khéo, chàng cắt nhiều chữ Hỷ, dán cả lên chuồng chó của Đại Hoàng.

Thẩm Đồng Quang còn nghĩ rất chu đáo, chàng sợ người trong quán rượu không để tâm nên đã cùng ta thuê xe bò đi chở rượu về.

Tiết trời mùa thu mát mẻ dễ chịu, xe bò đi chậm, nhưng chúng ta cũng không vội.

Thẩm Đồng Quang ngắt một đóa hoa vàng nhỏ cài lên tóc mai cho ta.

Khi những vò rượu trên xe va vào nhau, tạo thành một bản nhạc leng keng.

Thẩm Đồng Quang ngậm một cọng cỏ đuôi chó, gối tay nhìn đàn nhạn trên trời:

"Trân Châu, ta bỗng cảm thấy thật vui vẻ, hình như làm một phàm nhân cũng không tệ."

Ngày thành thân, những người đến đều là ân nhân của Lý Trân Châu, Đại Hoàng vui đến mức vẫy đuôi, sủa không ngớt.

"Trân Châu lập gia đình rồi, cha mẹ con bé dưới suối vàng cũng có thể nhắm mắt." Trưởng thôn Lý lau nước mắt.

"Ngày vui, đừng nói những chuyện đó nữa." Lưu đại nương nhìn Thẩm Đồng Quang, cười không khép được miệng, "Đúng là một tướng công tuấn tú, Trân Châu ngốc mà có phúc của người ngốc."

Dưới tay áo, Thẩm Đồng Quang khẽ bóp tay ta một cái.

Lúc bái thiên địa, chưa đợi ta và Thẩm Đồng Quang đứng dậy, một đạo kiếm khí từ phía sau đã c.h.é.m nát bàn thờ.

Ta nhận ra thanh kiếm đó, là của Tạ Vô Trần.

Ta quay đầu lại, thì thấy một Tạ Vô Trần áo bay phấp phới.

Nhìn thấy vị tiên nhân sắc mặt u ám đến đây hỏi tội, khách khứa đều hoảng sợ bỏ chạy.

Thấy ta mặc áo cưới, Tạ Vô Trần lại có một thoáng thất thần.

Hắn nhanh chóng hoàn hồn, cười nhạo:

"Lý Trân Châu, cô thật sự muốn gả cho một yêu quái sao?"

Tạ Vô Trần dường như rất biết cách làm ta đau lòng.

Một nhát kiếm này của hắn, đã dễ dàng phá hủy tiệc cưới mà ta và Thẩm Đồng Quang đã vất vả chuẩn bị suốt nửa tháng.

Những vò rượu mà ta và Thẩm Đồng Quang đặc biệt mang từ trấn về vỡ tan tành khắp đất.