Trân Châu Quang

Chương 7



Tạ Vô Trần áo bay phấp phới, chỉ kiếm vào Thẩm Đồng Quang:

"Hắn đang lừa cô, tốt với cô cũng chỉ là âm mưu thôi."

Tạ Vô Trần lấy ra pháp bảo mang từ Lăng Trần Phong đến.

Khi chiếc túi gấm vàng óng đó xuất hiện trước mặt Thẩm Đồng Quang, gương mặt chàng không thể duy trì hình người được nữa.

Thẩm Đồng Quang thảm hại ngồi giữa một đống hỗn độn.

Một nửa khuôn mặt là hình người, một nửa đã hóa thành thú.

Giống như yêu quái mà các thầy kể chuyện thường nói, mặt xanh nanh dài, có móng vuốt sắc nhọn.

"Hắn là hung thú Thao Thiết gây họa nhân gian, ba năm trước bị sư tôn của ta c.h.é.m trọng thương, để hồi phục tu vi, cần phải ăn tim người."

Ta nén nước mắt, vô cảm nhìn Tạ Vô Trần:

"Vậy thì sao?"

Không ngờ ta lại có phản ứng như vậy, Tạ Vô Trần sững sờ.

Cuối cùng ta không kìm được nước mắt nữa, lệ cứ thi nhau tuôn ra.

Tạ Vô Trần, người luôn ghê tởm, chán ghét ta, lại đưa tay ra định lau nước mắt cho ta.

Tạ Vô Trần dịu giọng lại:

"Đồ ngốc này, hắn muốn ăn tim của cô, hắn đối tốt với cô là để hại cô..."

Ta hung hăng dùng tay áo lau khô nước mắt, chắn trước thanh kiếm của Tạ Vô Trần:

"Chàng ấy là phu quân của ta, ngươi muốn g.i.ế.c chàng ấy, thì hãy g.i.ế.c ta trước."

"Trân Châu, đừng có cố chấp nữa, đừng bị sắc đẹp mê hoặc." Tạ Vô Trần nắm chặt kiếm, ánh mắt trầm xuống, "Không phải cô muốn có một phu quân sao? Chỉ cần g.i.ế.c hắn, sư tôn đã cho phép ta xuống trần làm phu thê với cô một đời, ta đã nghĩ thông suốt rồi..."

"Ta không cần ngươi."

Không nhìn Tạ Vô Trần, ta cởi khăn tay, giúp Thẩm Đồng Quang lau đi vết m.á.u trên trán.

Thẩm Đồng Quang khó khăn nhấc bàn tay vẫn còn hình người lên, giúp ta lau nước mắt:

"...Trân Châu đừng khóc nữa, hắn chưa ăn cơm, đánh nhẹ hều, ta không đau đâu."

Để ta yên tâm, Thẩm Đồng Quang mấy lần cố gắng biến lại thành hình người, đều thất bại.

Chàng cười một cách rất ngượng ngùng.

"Hắn không dùng được yêu thuật nữa, coi như là một tên phế nhân rồi. Cô còn muốn gả cho tên phế vật này sao?"

Bỉ Ngạn

Tạ Vô Trần nói đúng.

Thẩm Đồng Quang không còn tiên pháp.

Không thể dọn dẹp sạch sẽ đống bừa bộn kia chỉ bằng một cái búng tay được nữa.

Ta không để ý đến Tạ Vô Trần, chỉ ngồi xổm xuống từ từ nhặt những mảnh sứ vỡ.

Thẩm Đồng Quang đứng dậy, cùng ta dọn dẹp, hắn cười nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tuy không còn pháp thuật, nhưng ta vẫn dư sức làm mấy việc này."

Đại Hoàng ngồi bên chân Thẩm Đồng Quang, hung hăng Tạ Vô Trần.

"Trân Châu... lẽ nào cô lại tham luyến những ảo ảnh mà hắn tạo ra? Những lụa là gấm vóc, rượu ngon mỹ vị đó, chẳng qua chỉ là pháp thuật để lừa gạt lòng người." Tạ Vô Trần ngẩn người, "Bây giờ hắn không còn pháp thuật, chỉ là một tên phế nhân."

Thật nực cười làm sao.

Tạ Vô Trần, từ trước đến nay hắn đều xem thường ta.

Hắn cho rằng ta chỉ là một phàm nhân ham hư vinh.

Tham lam thân phận tiên nhân của hắn, muốn ỷ vào tu vi của hắn để cáo mượn oai hùm.

Bây giờ ta lại tham lam củi đã chẻ sẵn, lụa là trên người, thậm chí là cả dung mạo xinh đẹp.

Ta bình thản nhìn Tạ Vô Trần:

"Tạ Vô Trần, ngươi biết ta vừa ngu ngốc lại vừa vụng về."

"Cho nên ta không có tuệ căn của tiên nhân, chỉ là một phàm nhân biết bênh vực người nhà."

"Phàm nhân không biết đại nghĩa của tiên nhân, chỉ biết phu thê phải bảo vệ lẫn nhau. Tạ Vô Trần, ngươi muốn g.i.ế.c chàng ấy, thì hãy g.i.ế.c ta trước."

Tiên có thể diệt yêu, nhưng lại không thể g.i.ế.c phàm nhân.

Ta bảo vệ Thẩm Đồng Quang, Tạ Vô Trần không tìm được cơ hội ra tay.

Thẩm Đồng Quang không dùng được pháp thuật nữa, chỉ là một người bình thường.

Chúng ta phải dậy từ rất sớm, dọn dẹp sạch sẽ chuồng gà.

Rồi lại đi một quãng đường rất xa, ra chợ mua bán, kiếm chút tiền đắp đổi qua ngày.

Mặt trời mọc rồi lặn, một đời người bình thường cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Chỉ là chúng ta đi đâu, Tạ Vô Trần cũng theo sau, một khoảng cách không xa không gần.

Dù không có pháp thuật, Thẩm Đồng Quang vẫn biết chữ, biết ghi sổ sách.

Khi không có khách, chàng rất kiên nhẫn dạy ta.

"Ồ, nghe nói Trân Châu lập gia đình rồi."

Ta vừa ngước mắt lên, lại thấy Trương mặt rỗ đã lừa tiền trứng của ta.

Ta cảnh giác che lấy túi tiền và Thẩm Đồng Quang.

"Đừng căng thẳng vậy, trứng này có bán không?"

"Không bán cho ngươi!"

"Chúng ta tính toán rõ ràng lại nhé, làm ăn với ta là có lợi, cô đúng là đồ ngốc, tự mình nhớ không rõ, lại còn đổ cho ta lừa cô..."

Ta không muốn nghe.

"Nương tử của ta lương thiện, không thích so đo với loại vô lại như ngươi. Nếu ngươi không biết tính toán," Thẩm Đồng Quang chắn trước mặt ta, ngẩng cằm cười lạnh, "ta cũng biết chút quyền cước."

Sự thật chứng minh, Trương mặt rỗ còn biết nhiều quyền cước hơn chàng.

Thẩm Đồng Quang đánh thua, ta lại mất thêm một giỏ trứng.