Trên Tầng Mây Xanh

Chương 16



Tạ Dụ nhìn ta, dường như không ngờ ta lại dám nói ra những lời như thế.

 

“Phụ hoàng như thế, quyền thế như thế, trung thành còn có ý nghĩa gì?”

 

Tính theo thời gian, ở kiếp trước, đúng vào lúc này hoàng đế đã lâm trọng bệnh.

 

Cũng chính vào thời điểm đó, Tạ Dụ quyết định tạo phản đoạt vị.

 

Đằng nào hắn cũng sẽ đi bước này, chi bằng ta đẩy hắn một cái.

 

Để hắn biết rằng ta hiểu rõ tâm tư hắn, lại là người ủng hộ trung thành nhất của hắn.

 

Như vậy, khi Tạ Dụ đăng cơ, nhất định sẽ không bạc đãi ta.

 

Ta nắm lấy tay hắn, ngầm hiểu nhau trong ánh mắt:

 

“Tống gia sẽ giống như Thôi gia, trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của điện hạ.”

 

30

 

Ngày hôm sau, ta ngủ đến khi mặt trời lên cao ba cây sào mới dậy.

 

Vừa tỉnh dậy, đã ngửi thấy mùi cháo thơm phức.

 

Triệu Dung Quân mang đến cho ta bữa sáng thanh đạm, còn bày lên bàn những lọ cao dưỡng nhan nàng vẫn hay dùng.

 

Sáng nay Thẩm Hoàng hậu cũng sai người đưa đến cho ta không ít d.ư.ợ.c liệu thượng hạng để bồi bổ và dưỡng sắc.

 

Triệu Dung Quân nói cái đó khác, vì của nàng là phần đặc biệt, chỉ có một.

 

“Này đều là đồ tốt mà phụ mẫu ta vất vả sưu tầm. Hồi ta mới vào phủ Thân Vương, phụ thân vốn định để ta dùng nhan sắc mê hoặc vương gia, chẳng ngờ hắn lại là khúc gỗ chẳng hiểu phong tình, uổng phí hết những thứ này.”

 

“Giờ thì tốt rồi, có thể để ngươi dùng. Đợi vết thương ngươi lành, thoa những loại cao này, đảm bảo da dẻ sẽ mềm mịn như trứng gà mới bóc vỏ.”

 

Ta háo hức thử, mở từng lọ dưỡng nhan cao ra ngửi, hễ gặp mùi nào thích thì bôi một chút lên má trái. 

 

Mày mò cả buổi, mãi mới nhớ ra là vẫn chưa ăn sáng.

 

Triệu Dung Quân không nén nổi tò mò, hỏi: 

 

“Đêm qua ngươi và điện hạ nói chuyện rồi chứ? Hắn có nói, lá thư của mẫu hậu là viết cho ai không?”

 

Ta lắc đầu: “Hắn cũng không rõ.”

 

“Ngôn từ trong thư ấy, đúng là giống như viết cho người tình.”

 

Triệu Dung Quân hạ giọng: “Có khi nào là mẫu hậu viết cho hoàng thượng, chỉ là chưa từng gửi đi?”

 

“Không đâu.”

 

Ta luôn cảm thấy không phải vậy.

 

Có lẽ trong lòng Thôi Hoàng hậu cũng từng có một vầng trăng sáng khó quên nơi chín tầng trời.

 

“Hai chiếc lá tuy là quà tặng, nhưng tình giao chưa từng phai.”

 

Đó hẳn là một thứ cảm thuần khiết, chưa bị quyền mưu vấy bẩn.

 

Nữ nhân bị giam trong chốn thâm cung, không có nơi trút nỗi lòng, đành gửi gắm tâm sự vào thi từ.

 

Bất kể người tình kia có thật hay không, Thôi Hoàng hậu cũng không đáng phải chịu những lời đồn nhơ nhuốc như thế.

 

Ba ngày sau, trong cung truyền ra thánh chỉ của Hoàng hậu, phong ta làm trắc phi.

 

Tống gia đã được giải tội, nhị ca cũng nghe ta khuyên mà đầu quân dưới trướng của Thân Vương, Tống gia vốn suy bại nhiều năm, nay lại có thế vươn lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Như vậy, ta cũng có xuất thân danh môn, đủ tư cách làm trắc phi của vương phủ.

 

Nhận được thánh chỉ, ta đương nhiên vui mừng.

 

Tạ Dự thấy ta vui, hình như tâm tình hắn cũng khá hơn.

 

Ngày ta chính thức được sắc phong, đại tỷ lấy danh nghĩa Đông cung, đến Thân Vương phủ một chuyến.

 

Hôm ấy, khách đến chúc mừng không ít.

 

Tống Hoài Ngọc bây giờ dựa vào sự che chở của Thái tử, đến cả Tạ Dự cũng không để vào mắt.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Có người bảo nàng ta hành lễ với vương gia, nàng ta vẫn giữ vẻ kiêu căng: 

 

“Thôi Hoàng hậu khi còn sống không giữ mình trong sạch, ai biết vị Thần Vương điện hạ này có thật là huyết mạch hoàng thất hay không?”

 

Tạ Dự không lộ vui giận, còn ta thì cười bước lên, cố ý hỏi:

 

“Nghe nói đại tỷ lập công, Thái tử định phong tỷ làm Thái tử phi rồi phải không?”

 

Tống Hoài Ngọc đắc ý nói: “Muội tính toán khổ sở, cuối cùng vẫn kém ta một bậc.”

 

“Tỷ sắp gả cho Thái tử điện hạ, vậy còn Trương thư sinh năm xưa thì sao?”

 

Ta cố ý cất giọng lớn.

 

Sắc mặt Tống Hoài Ngọc lập tức biến đổi: 

 

“Trương thư sinh nào?”

 

“Trương thư sinh ấy mà, người tình mà tỷ đêm nào cũng gặp suốt năm năm qua, tỷ quên nhanh vậy sao?”

 

“Ngươi nói bậy gì đó! Người tình gì chứ! Không có chuyện ấy!!”

 

Ta làm ra vẻ khó nói, còn Triệu Dung Quân thì thêm dầu vào lửa:

 

“Hoài Ngọc, ngươi phủ nhận sự tồn tại của Trương thư sinh, nếu hắn biết được chắc đau lòng lắm. Năm đó ngươi vụng trộm với hắn trong khuê phòng, còn tìm ta mời đại phu đến giúp ngươi phá thai, chuyện ấy ngươi cũng quên rồi à?”

 

“Các ngươi vu khống ta!!”

 

Tống Hoài Ngọc quả thật không có người tình nào, Trương thư sinh cũng là cái tên ta bịa ra.

Nhưng muốn hủy danh tiết của một nữ nhân, thậm chí chẳng cần đến một nam nhân thật.

 

Hắn có thể là Trương thư sinh, cũng có thể là Lý thư sinh hay Tôn thư sinh.

 

Thôi Hoàng hậu chưa từng gặp qua cái gọi là “người tình” ấy, vậy mà đã bị mang tiếng “yêu hậu”.

 

Còn ta, hôm nay chỉ là dùng chính cách của bọn họ để trả lại cho họ mà thôi.

 

31

 

Chung quanh khách khứa bắt đầu xì xào bàn tán:

 

“Đại tiểu thư Tống gia miệng nói tự lập tự cường, thì ra sau lưng vẫn chủ động bám vào nam nhân à!”

 

“Vậy chẳng phải Thái tử điện hạ rước về một đôi giày rách sao?”

 

Những lời độc địa ấy như từng nhát d.a.o đ.â.m vào tai đại tỷ, cuối cùng nàng cũng hiểu thế nào là “lời ác còn lạnh hơn gió tháng sáu”.

 

“Các người đừng nghe nó nói bậy! Tất cả đều là vu khống! Là vu khống!!”

 

“Vu khống gì chứ?”

 

Ta giành lời nói trước: “Ta là muội muội ruột của tỷ, cùng lớn lên với tỷ, năm năm nay đêm nào tỷ ở với ai, còn ai rõ hơn ta?”