Triệu Dung Quân cũng đứng ra, mặt không đỏ, tim không loạn, nói tiếp:
“Hoài Ngọc, trước khi ta xuất giá, ta là bằng hữu thân nhất của ngươi, chuyện riêng tư của ngươi ta còn chẳng rõ sao. Ngươi nói một tiểu thư thượng thư, một trắc phi vương phủ như chúng ta lại đi vu oan cho ngươi ư?”
“Triệu gia ta được giáo dưỡng rất nghiêm, tuyệt không bao giờ bôi nhọ trong sạch của người khác. Ngươi đã làm thì là làm, sao còn không dám nhận? Trương lang của ngươi chắc đau lòng lắm đó!”
Triệu gia vốn là thế gia thư hương, thân phận của Triệu Dung Quân lại càng khiến những lời ấy trở nên có sức thuyết phục.
Khách khứa xung quanh gần như lập tức tin chúng ta, cho rằng Tống Hoài Ngọc quả thật tư tình cùng người khác.
Tống Hoài Ngọc tiến đến gần ta, nghiến răng nghiến lợi:
“Ngươi nói ta có người tình? Được lắm, vậy gọi cái tên Trương thư sinh đó ra, chúng ta đối chất trước mặt mọi người!”
Ta cong môi cười, ghé sát bên tai nàng ta, giọng vô tội:
“Làm gì có Trương thư sinh nào, chỉ cần ta mở miệng một câu, ngươi cũng đủ thân bại danh liệt rồi. Ngươi hoảng hốt làm gì?”
Ta đối diện ánh mắt giận dữ của Tống Hoài Ngọc, khẽ cười hỏi lại:
“Đây chẳng phải chính là thủ đoạn mà ngươi dùng để bôi nhọ Thôi Hoàng hậu sao? Ta chỉ là học lại mà thôi, sao vậy, khi con d.a.o đ.â.m ngược vào người mình, mới thấy đau à?”
Tống Hoài Ngọc bị mấy câu của ta chọc tức đến trắng bệch mặt, trong mắt nổi lên tia máu, gần như muốn lao đến bóp c.h.ế.t ta.
Nhưng Tạ Dự và Triệu Dung Quân đều đứng bên cạnh ta, nàng ta không dám.
“Ôi chao! Thái tử điện hạ?”
Ta bỗng vượt qua vai Tống Hoài Ngọc, hướng về cửa kêu lên:
“Thái tử điện hạ đến khi nào thế? Trời ơi, ngài không nghe hết mấy chuyện dơ bẩn của tỷ tỷ ta đấy chứ?!”
Tống Hoài Ngọc giật mình quay đầu lại, quả nhiên thấy Thái tử đứng đó, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Điện hạ, để thiếp giải thích!!”
Nàng ta vội vã đuổi theo, còn ta thản nhiên giẫm lên vạt áo nàng ta.
“Bịch” một tiếng, Tống Hoài Ngọc ngã sấp xuống vô cùng t.h.ả.m hại.
Mặc kệ tiếng cười khúc khích bốn phía, nàng ta vẫn cuống quýt bò dậy, chật vật đuổi theo Thái tử ra ngoài.
Ngày hôm ấy, ta thuận lợi được phong làm trắc phi.
Cũng từ hôm ấy trở đi, lời đồn về Thôi Hoàng hậu dần bị dập tắt.
Bởi vì giờ đây, điều người ta hứng thú bàn tán nhất, là chuyện tân Thái tử bị nữ nhân họ Tống đội cho một chiếc mũ xanh.
Khi Thánh Nguyên Đế còn tại vị, danh tiết của Thôi Hoàng hậu sẽ chẳng bao giờ khôi phục được.
Đã như vậy, thì hãy dùng một lời đồn để che đi một lời đồn khác thôi.
32
Gần đây phủ Thần vương bị hoàng thượng lạnh nhạt, ai ai cũng nói Tạ Dự sẽ mất thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Danh tiếng lăng nhăng của hắn vang khắp, lại thêm mất đi Thôi Hoàng hậu làm bùa hộ mệnh.
Trong triều vốn có những tướng lĩnh trung thành đứng về phía hắn, có vài người đã lén chạy sang Đông cung.
Tạ Dự nói đó là điều hay, chẳng tốn công, những kẻ hai lòng sẽ tự lộ.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Lẽ ra Đông cung phồn hoa, đại tỷ sống ở đó cũng nên an nhàn thoải mái.
Nhưng khi ta hẹn nàng ta ở quán trà, thấy nàng ta mặt mày mệt mỏi, ăn mặc không còn phô trương giàu sang như trước.
Nghe nói Thái tử hoãn ngày thành thân.
Nàng ta giờ ở phủ Thái tử, giống hệt ta ngày mới vào phủ Thần vương, danh không chính, vị không thực.
Chẳng có thân phận, chẳng có danh phận.
Những lời đồn rõ ràng đã gây tổn hại không nhỏ cho nàng ta.
Nàng ta gặp ta vẫn giữ bộ dạng kiêu kỳ, mỉa mai ta:
“Ngươi được phong trắc phi thì sao? Cũng chỉ là thiếp của nam nhân. Nói thẳng ra, hôm nay ngươi có tất cả đều dựa vào Tạ Dự. Ngày Tạ Dự c.h.ế.t, ngươi e rằng còn chẳng bằng kẻ ăn xin ven đường! Còn ta thì khác.”
Nàng ta chỉnh lại búi tóc, nói:
“Thái tử khen ta, bảo ta là nữ Gia Cát bên cạnh hắn. Tạ Huy lên được thái tử toàn nhờ mưu kế của ta. Nếu không có lá thư ta đưa ý kiến, Thịnh Nguyên đế sao có thể trực tiếp phong hắn làm người kế vị? Chỉ có ta xứng làm chính thê của hắn!”
“Nói trắng ra, không phải ta dựa vào nam nhân, mà chính nam nhân dựa vào ta. Chỉ riêng điều này thôi, Tống Hoài Ngọc ta đã cao quý hơn ngươi, Tống Hoài Tâm!”
“Ngươi nói đúng.”
Ta không kiếm cớ gây chiến, chỉ mỉm cười và hỏi:
“Vậy khi Thái tử lên ngôi, có phải ngươi sẽ g.i.ế.c hắn, tự mình cướp ngôi làm nữ đế? Chính ngươi đã nói, dù Thẩm Hoàng hậu có lợi hại thế nào, cũng chỉ là kiều thê dựa vào hoàng thượng.”
“Nữ nhân thật sự lớn phải là đoạt ngôi xưng nữ đế. Lời hào hùng của ngươi ngày trước, ta còn nhớ; chỉ tò mò không biết ngươi có làm được không, hay lại chỉ là trò cười?”
Quả nhiên Tống Hoài Ngọc bị ta chọc tức:
“Khi Thái tử lên ngôi, ta đương nhiên sẽ làm chuyện ‘khứ phụ lưu tử’!”
Nàng ta nói hùng hồn, rõ ràng chỉ muốn chiếm ưu thế bằng lời nói.
Không ngờ người bị nàng ta muốn ‘khứ phụ lưu tử’ kia lúc này đang ngồi trong phòng kế bên, nghe rõ mười mươi từng câu từng chữ.
33
Tống Hoài Ngọc hoàn toàn không nhận ra gì, vẫn đang say sưa khoe khoang với ta về kế hoạch làm nữ đế của mình.
Nàng ta chẳng hề thông minh, đầu óc toàn những lời sáo rỗng, thật sự để nàng ta làm thì chẳng việc nào nên hồn.
Nhưng những lời đó, đủ để phơi bày dã tâm của nàng ta.
Một nữ nhân khi đã có dã tâm, sẽ khiến nam nhân sinh sợ hãi và nghi ngờ.