Thái tử có thể nhẫn nhịn không xông vào phòng chất vấn, hẳn là trong lòng đã nảy sát ý rồi.
Khi ta cùng nàng ta rời khỏi tửu lâu, vừa vặn gặp trận mưa xuân đầu tiên của năm nay.
Kiếp trước, chính vào mùa xuân ấy, trong hoàng cung đã xảy ra một cuộc chính biến lớn.
Quyền lực thay ngôi, hoàng vị đổi chủ.
Ta có thể ngửi thấy mùi nguy cơ mờ nhạt trong gió, Tống Hoài Ngọc tự nhiên cũng cảm nhận được.
“Hoài Tâm, đừng tưởng rằng ngươi đi theo Tạ Dự thì chiến thắng sẽ thuộc về ngươi.”
Nàng ta biết người thắng cuối cùng ở kiếp trước là Tạ Dự, đáng tiếc là nhận ra điều đó quá muộn.
Đến khi tỉnh ngộ, nàng ta với Tạ Dự đã không còn khả năng nào nữa.
Vì vậy, nàng ta quay sang nương nhờ Tạ Huy, người có thể đối kháng với Tạ Dự.
Nàng ta vốn tự phụ, tin chắc rằng kiếp này có nàng ta trợ giúp, Tạ Huy nhất định có thể bước lên ngôi báu.
Nàng ta bỗng vươn tay, chạm vào tai trái của ta:
“Kiếp này, ta sẽ để ngươi nếm thử nỗi đau bị tên xuyên tai mà c.h.ế.t.”
Nàng ta sớm đã đoán được ta cũng đến từ kiếp trước.
Đây là lời tuyên chiến, nàng ta muốn cùng ta quyết một trận sống còn.
34
Thám tử ẩn trong Đông cung báo về, nói rằng mấy ngày nay Tống Hoài Ngọc luôn khích động Thái tử khởi binh tạo phản, muốn ra tay trước để chiếm lợi thế.
Giờ đây Thái tử đang chiếm thế thượng phong, có lẽ chỉ ít lâu nữa, Thịnh Nguyên đế sẽ vì chuyện của Thôi Hoàng hậu mà hạ chỉ g.i.ế.c Tạ Dự.
Đến lúc đó, Thái tử chẳng cần làm gì, ngôi vị hoàng đế cũng sẽ nằm gọn trong tay.
Mưu sĩ bên cạnh Thái tử cũng cho rằng lúc này chưa phải thời điểm khởi binh.
Người duy nhất thật sự nôn nóng, chỉ có Tống Hoài Ngọc.
Chỉ có nàng ta mới biết, mùa xuân ngắn ngủi này là cơ hội tốt hiếm có đến thế nào.
Nàng ta ra sức khuyên Thái tử hành động:
“Hoàng thượng chẳng bao lâu nữa sẽ lâm trọng bệnh nằm liệt giường, Tạ Dự đã chuẩn bị khởi binh tạo phản rồi!
“Sau lưng hắn là toàn bộ thị tộc Thanh Hà, một khi binh đến thành, điện hạ chắc chắn bại không nghi ngờ!
“Điện hạ phải ra tay trước để chiếm ưu thế! Không thể tiếp tục trông chờ vào hoàng đế nữa!”
Nàng ta khuyên can đến gần như cuồng loạn, nhưng Thái tử chỉ lạnh nhạt hỏi lại một câu:
“Ngươi sốt sắng muốn đẩy ta lên ngôi như vậy, là để g.i.ế.c ta rồi tự mình xưng nữ đế sao?”
Tống Hoài Ngọc sững người tại chỗ.
Thái tử lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng ta:
“Hôm đó ở tửu lâu, khi ngươi khoe khoang với Tống Hoài Tâm về chí lớn của mình, ta đã ở ngay gian bên cạnh nghe hết rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
‘Khử phụ lưu tử’, ‘tẫn kê tư thần’, ‘nhiếp chính thái hậu’, còn muốn cướp ngôi xưng đế, dã tâm của ngươi thật không nhỏ!”
Tay Thái tử đột nhiên bóp c.h.ặ.t cổ Tống Hoài Ngọc, toàn thân nàng ta cứng đờ, cuối cùng mới nhận ra mình đã trúng kế.
“Điện hạ, đó là kế ly gián! Ngài nhất định phải tin thiếp! Nhất định phải tin thiếp!”
“Tin ngươi, rồi để ngươi đẩy ta lên con đường c.h.ế.t à?!”
Tạ Huy nắm tóc nàng ta, lôi thẳng xuống địa lao Đông cung.
Dưới hầm là đầy rẫy rắn rết, chuột bọ, trên đống rơm còn có vài t.h.i t.h.ể nữ nhân mặc y phục đẹp đẽ, chưa kịp phân hủy hết.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Tạ Huy vốn háo sắc, những nữ nhân bị hắn chơi chán mà không tiện thả ra, đều bị ném vào địa lao, để rắn rết độc trừ hậu hoạn cho hắn.
Hắn nắm tóc Tống Hoài Ngọc, cười lạnh:
“Ngươi chẳng phải muốn làm hoàng hậu, muốn làm nữ đế sao? Nếu ngươi có thể sống sót ra khỏi địa lao này, bản vương sẽ để ngươi như nguyện!”
Hắn mạnh tay đẩy, Tống Hoài Ngọc ngã vào ổ chuột.
Tiếng thét kinh hoàng và tiếng gào t.h.ả.m vang khắp địa lao Đông cung.
Còn đám thị vệ canh giữ thì đã quá quen với cảnh tượng ấy.
35
Khi ở phủ Thái tử chờ phủ Thần vương tự diệt, trong cung bỗng truyền ra tin, Thịnh Nguyên đế bệnh nặng.
Tạ Huy còn chưa kịp phản ứng, thì lại có tin khác bay đến:
“Không xong rồi!! Thần vương Tạ Dự tạo phản! Thôi gia quân đã bao vây hoàng thành! Tống Hoài Chương dẫn binh trong ngoài ứng hợp! Giờ hoàng thành đã bị quân Thần vương vây kín rồi!!”
“Cái gì!!”
Tạ Huy xông ra khỏi chính sảnh, chỉ thấy gia tướng trong phủ đã c.h.ế.t gần hết, bên ngoài còn không ngừng có tên b.ắ.n ào ào.
Cuộc phản loạn của Tạ Dự đến nhanh, dứt khoát và gọn gàng đến đáng sợ, khiến phe Thái tử đang muốn ngồi yên chờ thời không kịp trở tay, hoảng loạn tháo chạy.
Chỉ trong một đêm, đội quân tinh nhuệ thân tín của Thái tử đã hoàn toàn bị Thôi gia quân nghiền nát.
Tạ Huy đẩy mưu sĩ của mình ra đỡ mũi tên chí mạng, rồi vội vã chạy đến địa lao, nắm lấy Tống Hoài Ngọc như kẻ vớ được cọng rơm cuối cùng:
“Bản vương sai rồi, Hoài Ngọc! Mau nói cho bản vương biết, giờ phải làm sao để lật ngược tình thế!
“Ngươi chẳng phải là nữ Gia Cát sao!? Mau nói đi, làm sao để bản vương trở mình!
“Chỉ cần ngươi giúp bản vương đoạt được hoàng vị, bản vương sẽ cùng ngươi chia nửa giang sơn! Ngươi muốn làm hoàng hậu hay nữ đế cũng được!
“Tống Hoài Ngọc! Mau hiến kế cho bản vương đi!!”
Đến gần hơn, Tạ Huy mới nhìn rõ bộ dạng của Tống Hoài Ngọc.
Nàng ta bị nhốt trong địa lao nửa tháng, toàn thân bị rắn rết chuột bọ cắn, gầy đến đáng sợ, sắc mặt trắng bệch pha tím bầm, đôi mắt đầy tơ m.á.u ngửa lên, trừng trừng nhìn hắn.
Khi Tạ Huy sợ hãi muốn lùi lại, Tống Hoài Ngọc bỗng nở một nụ cười:
“Điện hạ, ta có cách, lại đây, ta nói cho ngài nghe.”
Tạ Huy trong cơn tuyệt vọng, như bị quỷ sai khiến, khom người đến gần nàng ta.