Trên Tầng Mây Xanh

Chương 19



Tống Hoài Ngọc đột nhiên chụp lấy một khúc xương gãy của nữ nhân dưới đất, dùng đầu nhọn nhất đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c Tạ Huy!

 

“Phế vật! Đồ phế vật!!”

 

Nàng ta vừa đ.â.m nát thịt hắn, vừa gào lên c.h.ử.i rủa:

 

“Đồ rác rưởi chẳng nên thân!!! Ta là nữ chính của thế giới này! Có ta nâng đỡ mà ngươi vẫn vô dụng thế này! Ngươi cản trở tiền đồ của ta, ngươi đi c.h.ế.t đi cho ta!!!”

 

Khi ta và nhị ca đến địa lao phủ Thái tử, Tạ Huy đã nằm trong vũng máu.

 

Một khúc xương người cắm giữa bụng hắn, xung quanh là lũ chuột béo ú được nuôi bằng m.á.u thịt nữ nhân, giờ đây đang công bằng mà gặm xác Thái tử.

 

Tống Hoài Ngọc co rúm trong góc, lẩm bẩm:

 

“Tất cả đều là do tên nam nhân vô dụng này hại ta, nếu không ta đã trở mình rồi, ta sớm đã trở mình rồi……”

 

36

 

Khi bọn cựu thuộc hạ của Thái tử nghe tin hắn đã bị g.i.ế.c, chúng liều mạng phá vòng vây, muốn chạy thẳng vào hoàng cung để cầu xin hoàng đế cứu viện.

 

Nhưng vừa tới nơi, đám người ấy liền c.h.ế.t lặng.

 

Toàn bộ hoàng cung đã bị quân Tống gia chiếm giữ, từ đại điện Thịnh Đức chính giữa, từng cuộn khói đen đặc bốc lên, đó là tẩm cung của Thịnh Nguyên đế!

 

Những tâm phúc từng ở cạnh hoàng đế, kẻ thì c.h.ế.t, kẻ thì phản, cuối cùng chỉ còn một mình Thẩm hoàng hậu ở bên ông ta.

 

Hoàng đế bệnh nặng, chạy trốn mà cứ ba bước lại thở dốc, năm bước lại ngã, Thẩm hoàng hậu vẫn luôn đỡ lấy ông ta.

 

Hai người loạng choạng chạy thoát thân trên con đường trong cung, cho đến khi đi ngang qua Trường Ninh cung, nơi Thôi Hoàng hậu từng ở khi còn sống.

 

Sau trận hỏa hoạn, nơi ấy chỉ được tu sửa sơ sài, giữa đêm trông càng thêm âm u lạnh lẽo.

 

Thịnh Nguyên đế thấy chột dạ, không muốn dừng lại trước cửa điện, toan bỏ đi, nhưng lại phát hiện Thẩm hoàng hậu không bước lên đỡ ông ta nữa.

 

“Ngươi làm gì đó! Mau đỡ trẫm! Hộ giá cho trẫm mau!”

 

Thẩm Hoàng hậu không đáp, chậm rãi bước vào Trường Ninh cung, lấy hỏa chiết trong tay châm hai cây nến trong điện.

 

Bài vị mới của Thôi hoàng hậu trong ánh lửa đêm bỗng sáng rực lên.

 

“Hoàng thượng, nên dập đầu trước Thôi tỷ tỷ đi.”

 

Thẩm Hoàng hậu đứng trước bài vị của Thôi hoàng hậu, dáng vẻ như một vị phán quan, ra lệnh cho đế vương.

 

Thịnh Nguyên đế nổi giận:

 

“Ngươi to gan, trẫm còn sống đây! Tạ Dự soán vị vẫn chưa thành công, mà ngươi đã dám nói với trẫm như thế!

 

“Tất cả đều là ngươi! Chính ngươi bao che cho Tạ Dự, che giấu dã tâm của hắn, khiến trẫm hôm nay thua đến mức này!

 

“Thẩm Tri Nguyên, quỳ xuống cho trẫm!!”

 

Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, vừa quát xong liền ho sặc sụa, một búng m.á.u đen đặc phun ra.

 

Ông ta run lẩy bẩy: “Sao… sao trẫm lại bệnh nặng đến thế này? Là Tạ Dự… là Tạ Dự hạ độc trẫm sao?!”

 

“Không phải Tạ Dự.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thẩm Hoàng hậu bình tĩnh đáp: “Là ta.

 

“Bao năm nay, canh dưỡng nguyên nhân sâm mà hoàng thượng uống mỗi ngày, đều bị ta hạ một loại độc chậm. Loại độc ấy mỗi ngày dùng một chút, tuyệt không ai có thể phát hiện.

 

“Nếu kẻ hạ độc mất kiên nhẫn, chỉ cần tăng liều, trong nửa tháng, người trúng độc sẽ bệnh nặng, cho đến khi m.á.u cạn mà c.h.ế.t.”

 

Đôi mắt đục ngầu của Thịnh Nguyên đế trợn to: 

 

“Ngươi?! Vì sao?! Trẫm không bạc đãi ngươi, ngươi cũng từng yêu trẫm kia mà?!”

 

Mười lăm năm trước, Thẩm hoàng hậu là nữ nhi một nhà thương lớn, vào cung dâng đồ sứ, bị Thịnh Nguyên đế nhìn trúng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

 

Từ đó, bà một đường được sủng ái.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Bà từng chắn ám tiễn cho hoàng đế, bị thương tổn căn nguyên nên cả đời không thể sinh nở.

 

Bà gây dựng lại toàn bộ thương mạch của Đại Uy, đem đến cho hoàng đế một quốc gia thịnh vượng phồn vinh.

 

Về sau, khi ngày tháng yên ổn, bà thật lòng yêu thương từng đứa con của hoàng đế.

 

Hồi công chúa Chiêu Hoa xuất giá, của hồi môn đều do bà tự tay chuẩn bị.

 

Trước khi Hiền vương tự vẫn, chỉ để lại một bức thư cho bà, nói rằng kiếp sau không muốn sinh vào nhà đế vương, chỉ nguyện làm nhi tử của bà.

 

Tất cả những điều ấy đều chứng minh bà là một hiền thê, một hoàng hậu hiền đức.

 

Hoàng hậu hiền đức ấy, chậm rãi rút xuống một cây trâm vàng trên tóc, đầu trâm khắc hoa dành dành đang nở rộ.

 

“Đây là quà Thôi tỷ tỷ tặng cho ta. Khi ấy, ta chỉ là một nha đầu mồ côi trong đống ăn mày.

 

“Nàng tặng ta cây trâm này, bảo mang đi đổi lấy chút thức ăn và thuốc. Ta đem cầm, được năm lượng vàng.

 

“Năm lượng ấy cứu mạng ta khỏi bệnh dịch, cũng là vốn đầu để thiếp buôn bán.

 

“Từ gốm sứ mà làm nên nghiệp, nửa năm sau đã kiếm được trăm lượng, ta lại chuộc cây trâm về, từ đó đến nay, chưa từng rời khỏi mái tóc này.

 

“Khi ấy, Thôi tỷ tỷ đã nhập cung, thế là thiếp càng ra sức làm ăn, chỉ mong trở thành thượng phẩm hoàng thương, đủ tư cách tiến cung gặp lại nàng.

 

“Ta muốn cảm ơn nàng, vì chính tấm lòng nhân hậu ấy đã cứu một con người tuyệt vọng khỏi vực sâu.”

 

Thẩm Hoàng hậu lạnh lùng nhìn thẳng vào Thịnh Nguyên đế:

 

“Bệ hạ còn nhớ lần đầu ta vào cung là khi nào không?

 

“Mười lăm năm trước, ngày mùng ba tháng hai, sinh thần của Thôi tỷ tỷ.”

 

Sắc mặt Thịnh Nguyên đế lập tức tái nhợt.

 

Ngày mùng ba tháng hai, sinh thần của Thôi hoàng hậu, cũng là ngày bà nhảy thành mà c.h.ế.t.

 

“Hôm đó, ta ôm trong tay món đồ sứ trắng tinh đẹp nhất, định dâng tặng Thôi tỷ tỷ làm lễ mừng sinh thần.”

 

Đôi mắt Thẩm hoàng hậu bỗng sáng rực như thiếu nữ:

 

“Ta hân hoan nghĩ, cuối cùng cũng được gặp lại tỷ tỷ rồi. Ta muốn đem tất cả những gì đẹp đẽ nhất trên đời này dâng cho nàng, vì trong mắt ta, nàng là người đẹp nhất thế gian."