Trì Đường Có Du

Chương 11



Để an toàn, ta nhất định phải mang theo nhiều người hơn.



Nghĩ vậy, ta ngẩng đầu nói: “Ân Minh, ba ngày nữa ta sẽ đến ngoại thành phía Nam gặp một người. Ngươi chuẩn bị vài người đi cùng ta, tiện thể báo cho đại nhân một tiếng.”



Ta không nói đây là thư từ Bắc quốc. Dù sao chuyện thân phận nguyên chủ là gián điệp từ nước địch, theo ta biết thì chỉ có Trần Du biết rõ, chuyện càng ít người biết càng tốt.



Ân Minh tuy không rõ nội tình, nhưng vẫn gật đầu tuân lệnh: “Vâng, phu nhân.”



Sau khi hắn lui ra, ta đem cả hai bức thư kia thiêu hủy.



….



Chớp mắt đã đến ngày hẹn ba hôm sau.



Ta đến trà quán ngoại thành phía Nam, dặn Ân Minh và người của hắn ẩn mình trong bóng tối trước.



Chính ngọ, quán vắng tanh vắng ngắt. Ta liếc quanh một vòng, nhanh chóng nhận ra có một nam nhân đang nhìn chằm chằm vào mình.



Hắn mặc y phục thường dân, nhưng khí chất lại không giống người bình thường chút nào, khiến người ta dễ dàng nhận ra có gì đó không ổn.



Ta sững người trong chốc lát rồi thản nhiên bước đến, ngồi xuống trước mặt hắn một cách rất đỗi tự nhiên.



Gương mặt hắn khá quen thuộc. Ta nở một nụ cười thăm dò với hắn, thấy vẻ mặt hắn như bị táo bón, ta bèn chủ động mở lời:

“Huynh đài, tìm ta có việc gì sao?”



Nam nhân chăm chú nhìn vào mặt ta, môi mím chặt. Một lúc sau mới chậm rãi cất tiếng:

“Yên nhi, dạo này nàng sống thế nào?”



Ta gật đầu: “Rất ổn.”



Hắn thoáng sững sờ: “Nàng… không giận ta sao?”



Giận hắn?



Chắc là giữa hai người từng xảy ra chuyện gì đó.



Nhưng ta không phải là Kỳ Yên, nên dĩ nhiên không có gì để oán giận cả.



Nghĩ vậy, ta khẽ lắc đầu: “Chuyện cũ rồi, bỏ qua đi.”



Hắn như trút được gánh nặng, cụp mắt xuống:

“Hôm nay ta đến… là muốn nói cho nàng biết: Lục vương gia Diệp Nhuận có cấu kết với Thái tử Bắc quốc. Nàng biết quá nhiều, lại còn từ chối liên thủ với bọn chúng, e là bọn chúng sẽ ra tay với nàng.”



Ta nửa tin nửa ngờ, nhìn hắn chăm chú.



Nếu đúng như vậy… thì hôm Diệp Nhuận dẫn binh bao vây phủ Thừa tướng với lý do có gián điệp trong phủ, thì ra hắn đã sớm biết chuyện, chẳng qua chỉ lấy cớ vào trong để tìm bằng chứng, rồi tiện thể trừ khử ta.



Vậy nên, lá thư mà ta chưa kịp mở kia… rất có thể là thư mời liên thủ với bọn họ.



Chỉ vì ta không đọc cũng chẳng hồi đáp, khiến họ cho rằng ta từ chối.



Nam nhân trước mặt lại nói tiếp:

“Yên nhi, ta đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Trong phủ Thừa tướng sẽ có một màn kịch giả c.h.ế.t dành cho nàng. Sau đó ta sẽ đưa nàng rời khỏi kinh thành, tìm một nơi yên ổn để nàng sống phần đời còn lại.”



Báo thù chưa xong, phụ mẫu vẫn còn ở đây, làm sao ta có thể đi theo hắn?



“Tạ ơn, nhưng… không cần đâu.” Ta phẩy tay, “Từ nhỏ nương ta đã dạy: việc của mình, tự mình giải quyết.”



“Không chịu đi với ta… là vì nàng vẫn còn oán trách ta sao?” Hắn đột ngột bật dậy, giọng đầy kích động. “Dù thế nào, ta cũng tuyệt đối không để nàng chết. Hôm nay, cho dù nàng không đồng ý, ta cũng sẽ ép mang nàng đi!”



Ta ngẩng đầu nhìn hắn, khí thế rầm rập mà cười khẽ một tiếng, tựa lưng vào ghế, nhàn nhã nói:

“Ca, ta đến đây đâu chỉ có một mình. Có mang ta đi được hay không, còn phải xem ngươi có đủ bản lĩnh hay không đã.”



Nam nhân thoáng do dự, ánh mắt lóe lên vẻ bất định, sau cùng vẫn cắn răng quát khẽ:

“Người đâu, đưa nàng đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Hắn vừa dứt lời, lão chưởng quầy cùng tiểu nhị trong quán đã nhanh chóng bước ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta.



Ta khẽ tặc lưỡi, vung tay ra hiệu. Từ trong rặng cây rậm rạp xung quanh, lập tức có hơn mười người lao ra, nhanh chóng bao vây toàn bộ trà quán.



Hắn thoáng kinh ngạc, đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng ánh nhìn trên người ta:

“Yên nhi, nàng…”



“Xin lỗi nhé,” ta cười tươi, “ta đã phản bội rồi.”



“Ta không động thủ thì tha cho ngươi rời đi, coi như cảm ơn vì đã báo tin. Nhưng kể từ hôm nay, chuyện của ta… ngươi không cần nhúng tay nữa, được chứ?”



Hắn ra hiệu cho người sau lưng không được manh động. Có vẻ như muốn nói điều gì đó, môi mấp máy, rồi nhẹ giọng:

“Yên nhi… dạo gần đây nàng thật sự khác xưa rồi.”



Ta không đáp.



Đợi đến khi bóng lưng họ khuất hẳn, ta mới đứng dậy quay về phủ.

17.



Trần Du không có ở phủ, ta cũng chẳng thấy thèm ăn, bữa tối chỉ qua loa được vài miếng.



Lúc dùng bữa, hạ nhân báo với ta rằng ngày mai sứ thần Bắc quốc sẽ đến triều kiến, Hoàng thượng còn đặc biệt mở tiệc chiêu đãi.



Nhưng Trần Du lại vắng mặt, Hoàng thượng nghĩ đến việc chàng đang bận xử lý chính sự nên đã cho truyền ta nhập tiệc cùng, xem như góp thêm phần náo nhiệt.



Thịnh tình của quân vương, ta không dám không nhận.



Ta không nói gì thêm.



Dùng bữa xong, ta một mình nằm trên giường. Có lẽ vì Trần Du không ở đây, ta chợt cảm thấy trống trải đến lạ.



Lúc ta quay về, hạ nhân nói rằng Trần Du vốn định về hôm nay, nhưng vì một vài việc nên bị chậm lại, nhanh thì hai ba ngày nữa mới về được.



Ta cứ có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy, nên định bụng mai sẽ sắp xếp ít người, âm thầm canh chừng bên ngoài điện, phòng hờ bất trắc.



Trước kia ta chưa từng có cảm giác bất an thế này.



Diệp Nhuận liên thủ cùng Thái tử Bắc quốc, đã sớm có ý định trừ khử ta. Nay sứ thần Bắc quốc lại đến triều kiến, mọi thứ có vẻ như đều được sắp đặt sẵn.



Hạt Dẻ Rang Đường

Hắn nói xong thì dẫn người rời đi nhanh chóng.



Ta đến đại điện thì thấy bên trong đã có không ít người ngồi trò chuyện rôm rả.



Chẳng bao lâu sau, đoàn sứ thần Bắc quốc tiến vào.



Ta vừa bỏ một quả nho vào miệng, ngẩng đầu nhìn người đi đầu thì khẽ giật mình.



Chính là nam nhân hôm nọ hẹn ta ra trà quán.



Thảo nào...



Ánh mắt hắn dừng trên người ta một giây ngắn ngủi, sau đó liền nhanh chóng dời đi.



Hai bên khách – chủ trao đổi vài câu khách sáo, Hoàng thượng liền cho mời ngồi.



Từ lời đối đáp giữa hai bên, ta mới biết nam nhân kia tên là Tầm Dật.



Ta liếc sang phía Diệp Nhuận chỉ thấy hắn đi một mình, bèn nghiêng đầu hỏi nhỏ Tiểu Thúy:

“Hôm nay Lục Vương phi không đến sao?”



Tiểu Thúy đáp nhỏ:

“Bẩm phu nhân, nghe nói hôm nay Vương phi không khỏe trong người nên không thể đến dự.”



Ta khẽ cong khóe môi, lại bỏ thêm một quả nho vào miệng, không nói thêm gì nữa.