Trì Đường Có Du

Chương 12



Một ngày nhanh chóng trôi qua.



Hai người đó lúc nào cũng như hình với bóng, hôm nay Lâm Nhàn lại không có mặt.



Không biết là nàng ta thực sự không khỏe, hay là Diệp Nhuận sợ lát nữa xảy ra chuyện gì đáng sợ, nên không cho nàng ta đến.



Yến tiệc vẫn rộn ràng, tiếng nhạc du dương khiến lòng người thư thái.



Cho đến khi...



“Ầm!”



Một tiếng nổ vang dội phá tan không khí ấm cúng, cánh cửa đại điện bị đá văng ra, đám người cầm đao xông vào như lũ lụt, không nói lời nào liền c.h.é.m c.h.ế.t mấy tiểu thái giám đứng canh cửa.



Cả đại điện lập tức hỗn loạn, tiếng la hét vang lên khắp nơi.



So với đám người hoảng loạn kia, ta vẫn giữ được sự bình tĩnh.



“Có thích khách! Bảo vệ Hoàng thượng mau!”



Không biết ai hô lên câu đó, ngay lập tức thị vệ trong cung liền lao vào giao chiến với nhóm thích khách không rõ lai lịch kia.



Ta nhíu mày, đứng bật dậy kéo tay Tiểu Thúy:

“Mau! Chúng ta phải rời khỏi đây!”



Ta và Tiểu Thúy vóc dáng nhỏ nhắn, rất nhanh đã leo cửa sổ trốn ra ngoài.



Dù là hành thích giữa hoàng cung, nơi canh phòng cẩn mật, thì số lượng thích khách cũng không quá đông.



Chỉ là vừa đặt chân xuống đất, bọn chúng đã đuổi đến, nhanh chóng vây chúng ta lại từ hai phía.



Rõ ràng mục tiêu là ta.



Ngay lúc ấy, mười mấy thị vệ lao ra từ trên tường cung.



Vừa nhìn thấy Ân Minh, ta liền nhận ra đó là người của mình.



Không cần phân trần gì thêm, hai bên lập tức lao vào giao chiến.



Người ta mang theo tuy võ công cao cường, nhưng rốt cuộc vẫn là ít người, không địch lại được số đông.



Từ trong đám đông, mấy kẻ cầm đao lao thẳng về phía ta.



Ân Minh bị vây lấy, muốn đến cứu ta nhưng lực bất tòng tâm.



Ta không biết võ, vừa tránh được một nhát kiếm thì chưa kịp đứng vững, bỗng vai phải đau nhói. Cúi xuống nhìn, chỉ thấy một thanh kiếm xuyên thẳng qua vai phải từ phía sau, m.á.u chảy đầm đìa, đỏ rực trên mũi kiếm.



Lúc hắn rút kiếm ra, ta khẽ rên lên một tiếng, đau đến mức cau chặt mày, bản năng đưa tay ôm lấy vết thương, nhưng đứng không nổi nữa, liền quỳ sụp xuống đất.



“Ngươi thật sự rất giống tiện nhân Trì Đường kia.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên ngay trên đỉnh đầu ta.

“Đều khiến ta muốn g.i.ế.c chết.”



Ta chẳng cần ngẩng đầu cũng biết, đó là giọng của Diệp Nhuận.



“Hôm nay ta không thể ở lâu, còn phải ra trước mặt phụ hoàng diễn trò. Các ngươi, xử lý sạch đám người này, g.i.ế.c cho gọn, đừng để lại hậu họa!”



Diệp Nhuận dặn dò xong liền quay người rời đi, không nán lại thêm.



Ân Minh sau khi giải quyết xong đám bên kia mới vội vàng lao tới chắn trước mặt ta.



Lúc ấy, bên cạnh ta bỗng nổi lên một cơn gió nhẹ, trước mắt chợt xuất hiện một đôi tay vươn ra.



Ta quay đầu nhìn, gắng chịu đau, là Tầm Dật, vị sứ thần hôm trước hẹn ta ở trà quán.



Có lẽ nhận ra hắn là sứ thần Bắc quốc, đám người kia liền không dám tiếp tục ra tay.



“Yên nhi…” Tầm Dật bối rối nhìn ta.



Vừa gọi, hắn đã đưa tay muốn đỡ ta dậy.



Ta nghiến răng, cố chống tay xuống đất, một tay ôm lấy bả vai m.á.u chảy ròng ròng, cả lòng bàn tay nhuốm đỏ:

“Ta nói rồi, chuyện của ta không cần ngươi lo. Ta không muốn để người khác hiểu lầm.”



Hắn khựng lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc:

“Yên nhi, sao nàng lại trở nên như thế này? Nàng vẫn còn trách ta vì đã cưới người khác sao?”



Ta cười khổ:

“Vậy thì tốt. Ngươi đã cưới người khác, ta cũng đã có phu quân. Từ nay… đường ai nấy đi.”

Vừa dứt lời, vết thương lại khiến ta bật ra một tiếng rên đau đớn.



“Yên…” Tầm Dật chưa kịp nói xong, cổ áo liền bị ai đó kéo mạnh, cả người bị lôi ra phía sau.



Ta ngẩng đầu nhìn, là Trần Du.



Nhìn thấy chàng, ta như thấy được cọng rơm cứu mạng.



Chàng đến rồi, mang theo người của mình.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta đau đến chẳng còn hơi sức mà nói, chỉ khẽ giơ tay về phía chàng, ý bảo chàng đỡ ta dậy.



Trần Du không nói gì, chỉ nhíu chặt mày, cúi xuống, vòng qua cánh tay ta, bế bổng cả người ta lên.



...



Ta không rõ mình ngất đi khi nào. Khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau.



Trần Du đích thân mang thuốc đến đút cho ta.



Ta vốn là kẻ yêu mạng sống, nên ngoan ngoãn uống thuốc.



“Đại nhân, hôm qua nếu chàng không kịp về, e rằng thiếp đã phải bỏ xác ở đó rồi.” Ta vừa nuốt xong một ngụm thuốc, cười cười nói.



Trần Du khẽ cong môi:

“Nàng cũng thông minh thật, biết mang theo nhiều người.”



Ta cũng cười nhẹ:

“Tất cả là nhờ đại nhân dạy dỗ tốt.”



Đợi ta uống xong ngụm cuối cùng, Trần Du mới chậm rãi nói:

“Đường Nhi, có người nói trước mặt Hoàng thượng rằng chính Lục vương gia là người đã đ.â.m nàng. Nhưng hắn không nhận. Hoàng thượng muốn đợi nàng tỉnh dậy, đích thân đến xác nhận.”



“Chỉ điểm?” Ta lập tức hào hứng. “Đỡ ta dậy.”



“Vừa mới tỉnh, để mai đi.”



Ta nheo mắt cười, nhướng mày hỏi lại:

“Lệnh của Hoàng thượng, chàng dám kháng sao?”



Trần Du bình tĩnh:

“Ngoài ta ra, ai biết nàng tỉnh rồi?”



“…”

Măng trên núi chắc đều bị chàng nhổ sạch rồi.



Thấy ta không nói gì nữa, Trần Du mỉm cười, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán ta:

“Ngủ đi.”



Cuối cùng cũng đến ngày hôm sau.



Ta cố ý dậy thật sớm để chuẩn bị vào điện.



Không lay chuyển nổi Trần Du, đành để chàng bế ta lên xe ngựa, rồi lại bế ta xuống. Trên đường vào đại điện, chàng nắm tay ta không rời.



Ta cười đùa:

“Đại nhân, chàng đối tốt với thiếp thế này, thiếp cảm động muốn khóc luôn rồi đấy.”



Trần Du cong môi:

“Phải trả giá đấy.”



“…”



Khi chúng ta đến điện, Diệp Nhuận đang đứng giữa đại sảnh.

Hắn trông như chưa ngủ cả đêm, dưới mắt quầng thâm đen rõ. Vừa thấy ta, ánh mắt hắn sáng rực lên.



“Hoàng thượng.” Ta cất tiếng.



“Miễn lễ.” Hoàng đế phất tay, nói thẳng:

“Trẫm vào thẳng vấn đề. Có người nói rằng đêm ấy, Lục vương đ.â.m ngươi trọng thương. Có thật không?”



Ta cúi đầu:

“Bẩm, có thật.”



“Phụ hoàng! Người đừng nghe nàng ta nói bậy!” Diệp Nhuận quát lớn, “Nhi thần… nhi thần đâu có lý do gì để g.i.ế.c nàng ta!”



Hắn vừa dứt lời, bên ngoài vang lên một giọng nói:

“Hoàng thượng!”



Mọi người theo phản xạ đều quay đầu nhìn.



Là Tầm Dật.



Hoàng thượng nhìn thấy hắn, hỏi:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Tầm Sứ thần, còn chuyện gì?”



Tầm Dật bước vào, cung kính hành lễ:

“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần còn một việc cần bẩm báo.”



Hắn ngẩng đầu lên:

“Liên quan đến Lục vương gia.”



“Việc gì?”



Tầm Dật chậm rãi quay sang nhìn Diệp Nhuận, từng lời rõ ràng:

“Lục vương gia cấu kết với Thái tử Bắc quốc. Một kẻ âm mưu đoạt lấy giang sơn của ngài, một kẻ mưu toan chiếm ngôi Hoàng đế phương Bắc. Tâm địa hiểm độc, thật đáng diệt trừ.”



"Hôm qua sứ giả mang tin về, Thái tử Bắc quốc đã bị xử lý. Còn lý do sát hại Thừa tướng phu nhân… có lẽ vì nàng ta vô tình biết được điều gì đó trong kế hoạch của bọn họ, nên bị bịt đầu mối."