Triệu Lăng Cẩm

Chương 10



Dù sao ta cũng đang sống nương nhờ người khác, không quyền không thế, lại còn bị người ta nắm được điểm yếu.

 

Ta chờ đến khi Phó Thanh Yến đã không nỡ g.i.ế.t ta, đến khi Trịnh Uyển Khanh phạm lỗi trước, đến khi có cơ hội tiếp cận nàng ta, mới ra tay.

 

Trịnh Uyển Khanh muốn dìm c.h.ế.t ta, Phó Thanh Yến lại dung túng nàng ta. 

 

Vậy thì ta liền lấy số tiền mà trước đây Trịnh Uyển Khanh dùng ngân phiếu mua chuộc ta, đi thuê người ám sát hắn.

 

Mấy món bảo vật quý báu mà Phó Thanh Yến mang tới đều có ghi sổ, nhưng xấp ngân phiếu mà Trịnh Uyển Khanh tiện tay ném cho ta thì không có ai ghi lại cả.

 

Ta luôn giữ số tiền ấy, đợi đến khi mọi người đều quên mất, mới đem ra dùng.

 

Đáng tiếc, mạng bọn họ lớn quá.

 

Nhưng cũng có chút ảnh hưởng, chẳng mấy chốc đã tới ngày cưới của hai người bọn họ, một kẻ mặt đầy sẹo, một kẻ mới tỉnh lại sau trọng thương, nhìn vào chẳng khác gì tang lễ.

 

Thanh mai trúc mã cuối cùng cũng thành đôi, mà không có vẻ gì là hỷ sự.

 

Ngày thành hôn, cả hai người còn lần lượt tìm đến ta.

 

Phó Thanh Yến đến nhìn ta một cái, xác nhận ta không nhân lúc đông người mà bỏ trốn, rồi tự biên tự diễn, hứa rằng sau khi thành hôn sẽ cưới ta làm bình thê.

 

Kết quả bị ta hắt cho cả ấm trà mới chịu rời đi.

 

Trịnh Uyển Khanh vừa vào Phó phủ đã đến tìm chuyện với ta, còn mặc nguyên bộ hỷ phục. 

 

Rõ ràng hôn lễ chẳng được như ý muốn, chẳng mấy ai quan tâm, sắc mặt khó coi, nhưng vẫn ra vẻ đắc ý, nói rằng nàng ta mới là chính thất danh giá, sớm muộn gì cũng sẽ xử lý ta.

 

Ta chỉ nhẹ nhàng buông một câu khiến mặt nàng ta tái mét:

 

"Phu nhân, vị phu quân trước của người mới mất chưa đến hai tháng thì phải?"

 

Nhanh thế đã tái giá, thật khiến người ta khinh bỉ.

 

Nàng ta tức đến phát điên, nhục nhã rời đi.

 

Hai kẻ vừa muốn vừa tham lam, thật đúng là một cặp trời sinh.

 

Hôm đó Phó gia quả thật náo nhiệt, cổng lớn mở rộng, người ra kẻ vào. 

 

Ta bị quản thúc không cho rời phủ, lang thang quanh sân, tình cờ gặp một con mèo con lấm lem chạy loạn.

 

Bộ lông trắng mượt bẩn thỉu biến thành màu xám, nhưng đôi mắt vẫn là màu lục trong vắt, linh động.

 

Vừa thấy ta, nó liền dựng đuôi, lon ton chạy lại, thân thiết dụi vào váy ta.

 

Cứ như một nàng công chúa nhỏ thất lạc chốn nhân gian, chịu đủ tủi hờn khốn khổ.

 

Ta ôm nó về, cho ăn no thịt và nước.

 

Đúng lúc đó, Trịnh Uyển Khanh, người vừa bị ta chọc tức bỏ đi nhưng không cam lòng lại quay lại, nhìn thấy.

 

Nha hoàn của nàng ta nói:

 

"Đây không phải là con mèo hôm qua cô nương muốn bắt mà không bắt được sao?"

 

Hôm qua con mèo này đã chạy đến gần đây. 

 

Dù nó bẩn, nhưng nhìn là biết là mèo quý hiếm. 

 

Trịnh Uyển Uyển Nhin thấy liền muốn bắt về nuôi, không ngờ để nó chạy mất. 

 

Nay thấy lại, nàng ta yêu cầu ta đưa mèo cho mình.

 

Ta không chịu, nàng ta liền nhào tới muốn giật lấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mèo con mềm mại đáng yêu, bỗng dưng nhe răng, dựng lông, phì phì tấn công nàng ta, cào mấy vết chảy m.á.u, thậm chí còn đuổi theo đánh thêm mấy cái.

 

Trịnh Uyển Khanh tức giận, sai người bắt con mèo, túm lấy ném mạnh lên tảng đá giả sơn.

 

Ta không kịp cứu, chỉ có thể trơ mắt nhìn con mèo đáng thương đập vào đá, phát ra tiếng kêu đau đớn khe khẽ, co người lại.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Trong lòng ta đột nhiên run lên, sắc mặt lập tức trầm xuống.

 

Đúng lúc đó, bên ngoài Phó phủ xuất hiện một đội nhân mã xa lạ nhưng khí thế nghiêm trang. 

 

Lệnh bài vừa đưa ra, lập tức có người vào bái kiến gia chủ Phó gia.

 

Là người do Tể tướng đang tạm trú tại Vân Thành phái đến.

 

Tể tướng vừa đến Vân Thành liền làm mất một con mèo, không muốn kinh động dân chúng nên lặng lẽ tìm kiếm. 

 

Hôm nay có người báo nhìn thấy con mèo chạy vào Phó phủ.

 

Tể tướng họ Lan, đến Vân Thành chỉ ở trong trạm dịch, không nhận lời mời của bất kỳ gia đình quyền quý nào. 

 

Lần này hôn sự của hai nhà Phó – Trịnh có gửi thiệp mời, nhưng không thấy ngài ấy đến. 

 

Thế mà người thân tín của ngài ấy lại tới tận đây tìm mèo.

 

Viên quan dẫn đầu nghiêm giọng nói:

 

"Đó không phải mèo bình thường, mà là thú cưng mà cố công chúa Vinh Yểm để lại."

 

Là giống mèo Ba Tư do ngoài bằng tiến cống cho hoàng thất, trong cả nước chỉ có một con, được Hoàng thượng ban cho công chúa Vinh Yểm. 

 

Công chúa vô cùng yêu quý nó. 

 

Sau khi công chúa qua đời, Tể tướng tự tay nuôi dưỡng, đi đâu cũng mang theo. 

 

Hoàng thượng vì thương nhớ công chúa mà còn phong chức cho con mèo ấy.

 

Tóm lại, đây là một vị "tổ tông sống" không thể đắc tội.

 

18

 

Khi người Phó gia tìm được con mèo và giao lại cho người của Tể tướng phái tới, con mèo đã ủ rũ, không còn sức sống. 

 

Sắc mặt người tới lập tức nghiêm lại, theo họ còn có một vị ngự y. 

 

Ngự y tiến lên bắt mạch một lúc, kết luận rằng con mèo đã bị ngược đãi.

 

Người kia giọng điệu nghiêm khắc, yêu cầu Phó gia giao ra kẻ đã làm tổn thương ngự miêu.

 

Gia chủ Phó gia toát đầy mồ hôi lạnh.

 

Phó Thanh Yến đến tìm ta, dẫn theo Trịnh Uyển Khanh sắc mặt hoảng loạn sợ hãi, hiển nhiên biết mình đã gây họa lớn. 

 

Nàng đứng đó, run rẩy suýt không trụ nổi.

 

Phó Thanh Yến muốn đổ hết tội lỗi lên đầu ta. 

 

Ánh mắt hắn phức tạp, lưỡng lự, như thể thật sự bất đắc dĩ:

 

“Cẩm nhi... Uyển nhi thân phận cao quý, không chịu nổi khổ. Chỉ có muội mới có thể gánh thay... Đừng sợ, ta sẽ cố giữ lại tính mạng cho muội.”

 

Trịnh Uyển Khanh dù sao cũng đã là người Phó gia, nàng đắc tội với Thừa tướng, đồng nghĩa cả Phó gia đắc tội theo. 

 

Tai họa này, Phó gia dĩ nhiên không muốn nhận.