Cho nên cách tốt nhất chính là đổ vạ cho ta, lúc ấy ta và nàng đều có mặt.
Phó Thanh Yến lại lấy người thôn Lý Gia ra uy h.i.ế.p ta, vừa bức ta thay Trịnh Uyển Khanh chịu tội, vừa đầy vẻ lo lắng:
“Cẩm nhi, ta sẽ nghĩ cách cầu tình cho nàng.”
Chúng trói ta lại, dẫn ta đến giao cho đám người kia.
Đầu kia, giờ lành đã điểm, quan hôn lễ giục giã nhiều lần, Phó Thanh Yến và Trịnh Uyển Khanh vội vã chạy đến chính đường, bái đường hành lễ.
Trong tiếng chúc mừng của khách khứa đầy nhà, dưới sắc đỏ hỷ sự, hai người bái lạy trưởng bối, chính thức kết thành phu phụ.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, cửa bị xô bật ra.
Đám quân lính được huấn luyện nghiêm chỉnh đi đầu dẹp đường, bên ngoài cửa xuất hiện một công tử mặc hắc y, dáng người cao gầy, tao nhã quý khí nhưng lại mang vẻ gầy gò cô tịch, trong tay ôm một con mèo nhỏ rũ rượi bẩn thỉu.
Giọng nói trong trẻo vang vọng như ngọc chạm nhau, nghe không rõ giận hay vui:
“Quý phủ làm con mèo của bản quan bị thương, bản quan đến đòi lại công đạo.”
Nhìn thì ôn hòa, nhưng vào đúng lễ đường của người ta mà đạp cửa xông vào, thì đâu còn là chuyện ôn hòa nữa?
19
Quả thực Tể tướng vô cùng quý trọng con mèo này, còn chưa đợi Phó gia giao người ra, người bên ngài ấy đã phi ngựa gọi người tới.
Gia chủ Phó gia còn chưa kịp lên tiếng, tân nương mới vừa bái đường xong đã vội vàng nói:
“Là một nha hoàn trong phủ làm tổn thương ngự miêu, mau dẫn người lên!”
Vì vậy, ta – kẻ đang bị trói – bị lôi một vòng trở lại, đưa thẳng đến chính đường.
Giữa mặt mũi bao nhiêu khách quý, Trịnh Uyển Khanh vén khăn voan, ánh mắt nhìn ta ánh lên vẻ đắc ý vui sướng, không những đổ được tội, còn tiện thể trừ khử được cái gai trong mắt.
Nàng chỉ tay về phía ta, hướng về Tể tướng mà nói:
“Chính là ả, dám làm tổn thương ngự miêu, tội này phải c.h.ế.t!”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.
Ta quay đầu nhìn người đang đứng ngoài cửa kia.
Vị hôn phu chưa cưới của Công chúa năm xưa, cũng là đương kim Tể tướng, bỗng sững người.
Một lúc sau, chàng bước lên một bước, quá vội đến suýt ngã, con mèo cưng được nuông chiều hết mực cũng rơi khỏi tay chàng xuống đất.
Vị quyền thần khiến toàn triều phải e sợ, mắt bỗng đỏ hoe:
“Điện hạ... là người sao?”
20
May mắn là con mèo này vốn nhanh nhẹn, rơi xuống đất cũng đáp bằng bốn chân, kêu “meo” một tiếng như đang oán giận, rồi lại lon ton chạy về phía ta.
Giữa khung cảnh đông người ngỡ ngàng, mờ mịt, chấn động, và im ắng như tờ…
Con mèo nhỏ dừng lại trước mặt ta:
“Meo...”
Một tiếng “meo” đã khiến tất cả mọi người như bừng tỉnh.
Ngày hôm đó, cả họ ba đời Phó gia ở Vân Thành đều bị bắt giam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tể tướng tuy không mang theo nhiều người, nhưng đã lập tức điều động quan binh các châu quận lân cận đến, binh lính đen đặc vây kín mọi nơi, không khí khắp Vân Thành trở nên nặng nề ngột ngạt.
Hoàng thượng còn đang trên đường, nghe tin liền bỏ qua các điểm khác, phi thẳng đến Vân Thành.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Tin tức cũng được khẩn cấp đưa về hoàng thành.
Trong cung, Thái tử đang xem tấu chương, khi mở tới bản tin kia, cây bút trong tay ngài nhỏ mấy giọt mực mới sực tỉnh.
Thái tử vội vàng mang tấu chương đó đến cung Hoàng hậu:
“Mẫu hậu, Cẩm nhi... Cẩm nhi vẫn còn sống, ở Vân Thành gần Lâm Châu. Người c.h.ế.t ở hành cung khi xưa không phải muội ấy!”
Hoàng hậu khựng lại, không tin.
Thái tử nói:
“Là thư Lan Thuấn Trạch gửi về.”
Lần này, Hoàng hậu mới tin.
Tay bà run rẩy nhận lấy bản tấu chương đã nhòe mực:
“Con bé c.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt... Còn sống sao không nhắn cho ai một câu chứ?”
Ta ngã ngựa xuống sườn núi, đập đầu vào đá mà mất trí nhớ.
Lờ mờ đoán được mình từng là tiểu thư nhà quyền quý, nhưng ai mà ngờ ta lại là Đích công chúa, người từng được sủng ái nhất, tưởng đã c.h.ế.t, đã được an táng trong hoàng lăng xa xôi nơi hoàng thành?
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lan Thuấn Trạch, tim ta đập loạn lên, giống như mấy lần trước khi chợt thấy một vật gì đó quen thuộc.
Nhưng lần này, tim không ngừng đập mạnh, trong đầu lại tràn lên vô số mảnh ký ức rối loạn, chen chúc nhau tràn về...
Đầu ta đau nhức, rồi ngất lịm.
Vì vậy, ta cũng không nhìn thấy cảnh Lan Thuấn Trạch đón lấy ta, ôm ta cẩn thận vào lòng, thấp giọng dặn:
“Ngón trỏ, tay phải.”
Mọi người không hiểu gì, nhưng thuộc hạ của chàng thì lập tức hiểu ý, rút đ.a.o, c.h.é.m phăng một ngón tay của Trịnh Uyển Khanh.
Chính là ngón tay nàng đã chỉ thẳng vào ta khi nãy.
Một người trong vài năm ngắn ngủi đã leo đến ngôi cao quyền khuynh thiên hạ, bề ngoài có ôn hòa đến mấy, bên trong cũng không thể nào là kẻ thiện lương.
Trịnh Uyển Khanh có thanh mai trúc mã bảo vệ nàng, lẽ nào ta không có?
Thanh mai trúc mã của ta, chỉ càng độc đoán, càng che chở cho ta không ai bì kịp.
21
Lan Thuấn Trạch.
Lan Thuấn Trạch của ta.
Lâu rồi không gặp...
22
Khi ta tỉnh lại, trong phòng đầy ắp ngự y và đại phu, không biết Lan Thuấn Trạch đã dùng cách gì mà trong thời gian ngắn như vậy tìm được nhiều người đến thế.
Chính chàng cũng không rời khỏi giường ta nửa bước, hai mắt đỏ ngầu vì thức đêm, dung nhan vẫn đẹp như ngọc, nhưng tiều tụy gầy gò.
Thấy ta tỉnh lại, chàng đè nén mọi xúc động, đầu tiên kiên nhẫn giải thích tình hình cho ta: