Khi thấy ta mở mắt, Phó Thanh Yến khẽ thở phào.
Hắn như thể đã nhận mệnh, những suy nghĩ hỗn loạn bấy lâu, cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.
Tình cảm mà hắn từng né tránh, từng không dám đối mặt, giờ cũng không trốn được nữa.
Từ nhỏ đã quen với việc đứng cạnh bảo vệ Trịnh Uyển Khanh, mỗi lần đều vô thức nghiêng về phía nàng ta, Phó Thanh Yến không biết đã phải đấu tranh bao lâu, cuối cùng đã chọn quay về Phó phủ, chăm sóc ta, người đang sốt cao.
Và cuối cùng, hắn không thể không thừa nhận, hắn đột nhiên nói với ta:
“Cẩm Nhi, thật ra ta đã sớm động lòng với nàng.”
Nói xong, hắn dõi theo phản ứng của ta, vị công tử cao cao tại thượng ấy, lúc này lại có chút thấp thỏm.
Ta thì chẳng để tâm hắn nói gì, vẫn còn đắm chìm trong giấc mơ vừa tan biến, mơ màng gọi người trước mặt:
“Ca ca…”
Trong đôi mắt hắn vừa bừng sáng, ta dần tỉnh táo lại, nhìn rõ người trước mặt, không chút do dự mà đẩy hắn ra.
Lạnh lùng nói:
“Không, ngươi không phải là chàng ấy.”
“Ngươi không mặc hắc y, nên không giống.”
Phó Thanh Yến con ngươi co rút, sắc mặt tái nhợt.
16
Trong cơn sốt mê man, ta suýt chút nữa đã nhớ ra chuyện xưa.
Dù bị hắn cắt ngang, ta vẫn nhớ được, ta đã có một vị hôn phu.
Người trong lòng ta, cả năm đều mặc hắc y, dáng người cao ráo, ánh mắt sâu thẳm như phượng hoàng.
Nghĩ kỹ lại thì chẳng nhớ được gì thêm.
Đợi đến khi tỉnh táo hoàn toàn, ta mới chợt nhận ra, ban đầu ta sinh lòng tin và cảm tình với Phó Thanh Yến, chỉ vì hắn giống người đó.
Không có ký ức, ta mới không hay biết.
Hiểu ra điều đó, ta thấy day dứt.
Làm sao ta có thể xem người khác như hình bóng thay thế cho người trong lòng mình được chứ?
Những điều đó, từng chữ từng chữ, ta đều nói cho Phó Thanh Yến biết.
Mỗi một câu ta nói, sắc mặt hắn lại trắng thêm một phần.
Đến cuối cùng, đã trắng bệch như tờ giấy.
Giống như lúc đầu, ta phát hiện mình chỉ là kẻ thay thế cho Trịnh Uyển Khanh vậy.
Nhưng ta, ban đầu chỉ coi hắn là thế thân trong vô thức, chưa từng thật lòng.
Còn Phó Thanh Yến, vừa rồi, lại nói với ta đầy mong đợi:
“Ta động lòng với nàng.”
Hắn còn đau hơn ta trước kia gấp bội.
Ta lạnh lùng nhìn hắn đau khổ, giày vò, không cam, uất ức.
Ta nhẫn tâm tiếp lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không đúng. Dù thế nào, ngươi cũng không giống chàng ấy. Không bằng chàng ấy.”
“Người trong lòng ta, là duy nhất. Không ai thay thế được.”
Phó Thanh Yến chụp lấy bát thuốc trên bàn, quét tay hất xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Vị công tử hào hoa tuấn tú ngày nào, giờ đây thê thảm, như phát điên.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Hắn cười nhạt với ta:
“Vị hôn phu thanh mai trúc mã đúng không?”
“Chẳng qua cũng chỉ là kẻ nghèo hèn quê mùa thôi. Cẩm Nhi, đợi ta tra ra hắn là ai, ta sẽ g.i.ế.t hắn.”
“Nàng chỉ có thể thuộc về ta.”
17
Hắn nghĩ thật đẹp!
Ta không thuộc về bất kỳ ai cả, ta chỉ thuộc về chính mình.
Ta chưa từng nói cho Phó Thanh Yến biết rằng ta là đứa trẻ được Lý bà bà nà nhặt về, vốn không phải sinh ra tại thôn Lý gia.
Ngay cả ta cũng không rõ vị hôn phu kia là ai, hắn muốn điều tra thì cứ việc.
Dù sao thì, hắn sắp gặp xui rồi, sẽ không có thì giờ mà gây chuyện nữa.
Ta ung dung tỉa móng tay, nghe đám hạ nhân bàn tán rằng nhị công tử bị vị hôn thê tương lai yêu cầu cùng lên núi cầu phúc, hỏi thuốc.
Trên đường gặp phải cướp, bị thương nặng, suýt nữa mất mạng.
Ta thấy rất tiếc.
Sao không c.h.ế.t luôn cho rồi?
Phó Thanh Yến lừa ta làm thế thân cho mối tình không thành trong lòng hắn – một kẻ không danh phận, không địa vị, chỉ là tiểu thiếp không chính thức.
Khi Trịnh Uyển Khanh hắt trà nóng vào mặt ta, hắn chỉ cười nhạt:
"Ngươi nên thấy may mắn vì chưa bị hủy dung. Nếu không giống nàng ta nữa thì chẳng còn giá trị gì."
Khi Trịnh Uyển Khanh sỉ nhục ta đến ngất xỉu vì tức, hắn ném ta ra ngoài, không cho ta mang giày, bắt ta đi bộ từng bước về, đến mức bàn chân m.á.u thịt lẫn lộn.
Khi Trịnh Uyển Khanh đẩy ta xuống hồ băng và không cho ai cứu, hắn lại cưng chiều buông lời:
"Chẳng qua chỉ là một con nha đầu quê mùa thấp hèn, đừng để c.h.ế.t là được rồi."
Trịnh Uyển Khanh tát ta một cái, ta phản kháng, hắn liền cho người dùng nhục hình với ta, kẹp tay ta đến m.á.u chảy đầm đìa, còn lạnh lùng cảnh cáo:
"Chọc nàng ấy nữa, thì không chỉ dừng lại ở mức này đâu."
…
Ta chính là người như thế – tuyệt đối không chịu thiệt, không nuốt giận, không chấp nhận nhục.
Bị ép phải chịu, thì cũng sẽ tìm cách trả lại cho bằng được.
Không trả được ngay tại chỗ, thì ghi nhớ mà đợi thời cơ.
Từ khi Trịnh Uyển Khanh hắt trà nóng lên mặt ta, muốn hủy dung ta, ta đã để dành móng tay thật dài, sớm muộn gì cũng phải tìm cơ hội trả lại.
Phải tìm được cơ hội vừa có thể cào rách mặt nàng ta, lại vừa rút lui an toàn.