Triệu Lăng Cẩm

Chương 12



“Điện hạ, đại phu nói người đã chịu đả kích lớn, có lẽ đã mất đi ký ức trước kia. Người không phải là người thôn Lý Gia, người là con gái thứ chín của Hoàng Thượng, họ Triệu tên Lăng Cẩm, phong hiệu Vinh Yểm…”

 

Ta lặng lẽ nhìn chàng từng chút một giải thích cho ta, bất ngờ ghé lại gần, hôn nhẹ lên má chàng.

 

Thành công khiến nam nhân tuấn tú trước mặt nghẹn lời, ngây người nhìn ta trân trối.

 

Ta khẽ cười: 

 

“Lan Thuấn Trạch, chàng thật lắm lời.”

 

Chỉ cần nói một câu: 

 

“Ta, Triệu Lăng Cẩm, có thể muốn làm gì thì làm.”

 

Là đủ rồi.

 

Không sai, ta đã khôi phục ký ức.

 

Tất cả mọi việc chắc đều đã được Lan Thuấn Trạch sắp xếp ổn thỏa, ta không cần phải lo nghĩ nữa. 

 

Ta ôm con mèo đã được tắm rửa sạch sẽ, xem đi xem lại xác nhận nó không có vấn đề gì, rồi ôm nó cùng Lan Thuấn Trạch đi đến ngục.

 

Phó Thanh Yển và Trịnh Uyển Khanh bị giam riêng, cho đến khi ta, trong bộ cung phục lộng lẫy, ôm theo con mèo quý.

 

Phía sau là hàng dài các quan chức lớn nhỏ từ Tể tướng đương triều đến quan phủ Vân Thành xuất hiện trước mặt bọn họ, Trịnh Uyển Khanh vẫn tràn đầy kinh ngạc, không thể tin nổi.

 

Nàng ta bị c.h.ặ.t một ngón tay, vẫn mặc hỉ phục, áo đỏ thẫm thấm đẫm m.á.u khô, tóc tai rối bời, trông chẳng khác gì một mụ điên.

 

Nàng ta nhìn ta, lẩm bẩm: 

 

“Công chúa Vinh Yểm? Không thể nào, không thể nào…”

 

Trước kia khi hoa đào ở Vân Thành nở rộ, ta hái một nhành mà ta thích nhất. 

 

Trịnh Uyển Khanh muốn giành lấy, ta không cho, thà giẫm nát còn hơn để nàng ta lấy. 

 

Khi đó, nàng ta mượn cớ hất cả bát trà nóng vào ta.

 

Lúc đó nàng ta nói gì nhỉ?

 

À, nàng ta nói: 

 

“Nhành hoa đào ấy là chứng tích tình cảm giữa công chúa và tể tướng đại nhân, dùng để tế bái cố công chúa, còn ngươi dám giẫm dưới chân, một ả quê mùa cũng dám làm bẩn long thể sao?”

 

Những nhành hoa đào đó, là từng cành từng cành do chính tay Lan Thuấn Trạch trồng cho ta. 

 

Bọn họ lấy tư cách gì giành lấy, rồi lại mượn đó để làm nhục ta?

 

Ta hạ mình cúi người, nâng cằm nàng ta lên, quan sát gương mặt ấy, giọng điệu ôn hòa:

 

“Gia tộc nhà ngươi là hoàng thân di cư từ phương nam, dung mạo có phần giống bản cung, vốn là một cơ duyên lớn, là vinh hạnh vô cùng...”

 

Nhưng Trịnh Uyển Khanh luôn tự cho mình cao quý, kiêu ngạo vì có dây mơ rễ má với công chúa Vinh Yểm, xưa nay luôn khinh thường “tiểu nha đầu” làng quê như ta – nàng ta chưa bao giờ ngờ tới, cái tên “Cẩm” trong “Cẩm nhi”, lại chính là Triệu Lăng Cẩm.

 

Và ta, chính là Vinh Yểm công chúa.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ánh mắt Trịnh Uyển Khanh tràn đầy hối hận và tuyệt vọng, cầu xin tha mạng: 

 

“Điện hạ, điện hạ, dân nữ có mắt như mù...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta đứng dậy rời đi, phía sau đã có người lập tức bịt miệng nàng ta lại, tránh làm phiền ta.

 

Ở một bên khác, Phó Thanh Yển cũng ánh mắt phức tạp, đau xót, thấy ta đi tới liền theo phản xạ quỳ thẳng người:

 

“Cẩm...”

 

Mới thốt ra một chữ, sắc mặt Lan Thuấn Trạch trầm xuống, người phía dưới liền lập tức đá hắn một cú ngã lăn ra đất:

 

“Ngươi lớn gan lắm, tên của điện hạ cũng là thứ ngươi có thể gọi thẳng hay sao?”

 

Phó Thanh Yển ngã nhào xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

 

Hắn nhìn ta, cuối cùng mới sâu sắc hiểu ra, ta vốn là người mà hắn có mơ cũng chẳng với tới nổi.

 

Mà vị hôn phu mà trước kia hắn ngang nhiên tuyên bố sẽ "g.i.ế.t c.h.ế.t", lại chính là người đang đứng bên cạnh ta, tể tướng đương triều, quyền khuynh thiên hạ.

 

Hắn ngước mắt nhìn ánh mắt của Lan Thuấn Trạch.

 

Một nam tử tuấn tú như ngọc giữa ánh đào, đôi mắt phượng sâu thẳm như hồ nước lạnh lặng lẽ liếc hắn một cái.

 

Ánh nhìn đó nhẹ nhàng, nhàn nhạt, dường như đang chế giễu hắn…

 

Tự mình lượng sức.

 

Phó Thanh Yển, nam nhân sắc mặt như tro tàn, thần sắc u ám, cay đắng nói:

 

“Điện hạ, từ nay về sau người sẽ mãi mãi ghét ta sao?”

 

Ta khẽ cười: 

 

“Ngươi… chưa xứng để bản cung phải mãi nhớ đến.”

 

Chỉ là một kẻ qua đường sắp bị xử tử, mà thôi.

 

Lan Thuấn Trạch quả thật rất căm ghét bọn họ. 

 

Giữa mùa đông, chàng sai người đưa hai người ra bờ hồ, ném xuống. 

 

Sau đó nhẹ giọng bảo:

 

“Nhặt lại khối ngọc trong hồ kia, thì thả các ngươi lên.”

 

Mọi chuyện ta trải qua ở Vân Thành, chàng đã tra rõ từ lâu. 

 

Bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu tủi nhục, chàng đều nhớ kỹ.

 

Việc xử lý hai người này, căn bản không cần ta tự ra tay. 

 

Lan Thuấn Trạch sẽ thay ta trừng phạt đủ.

 

Ép bọn họ ngâm trong nước hồ lạnh buốt mười mấy ngày, cuối cùng cũng mò được khối ngọc ấy. 

 

Hai người họ đã rét tím mặt mũi, lên cơn sốt nhiều lần, sắp c.h.ế.t, lại bị cứu sống trong cơn hấp hối.

 

Nhưng Lan Thuấn Trạch không cho họ c.h.ế.t dễ như vậy.

 

Chàng bưng chén trà vừa nấu xong, chậm rãi đổ lên mặt Trịnh Uyển Khanh: