Triệu Lăng Cẩm

Chương 13



“Đau không?”

 

Trịnh Uyển Khanh lăn lộn trên đất, gào khóc thảm thiết.

 

Lan Thuấn Trạch mỉm cười nhẹ:

 

“Đau thì đúng rồi, khi đó điện hạ cũng đau như vậy.”

 

Phó Thanh Yển cũng chẳng tránh được đòn. 

 

Vừa thoát khỏi hồ băng, liền bị trói tay vào đuôi ngựa, bị kéo lê đến mức tay chân gần như tàn phế, ngã nhào giữa đàn ngựa, hai tay bị giẫm đạp đến bê bết m.á.u, thảm hại vô cùng.

 

Khi hoàng thượng tới được Vân Thành, hai người đó đã bị hành hạ gần như điên loạn.

 

Lan Thuấn Trạch xưa nay thủ đoạn độc ác, lại cực kỳ bảo vệ người của mình. 

 

Hoàng thượng vốn đã biết tính chàng, nhìn hai người thê thảm như vậy, cũng chẳng truy cứu chuyện tể tướng tự ý dùng hình, mà đích thân ban chiếu tru di cả Phó gia.

 

Dù là giun dế cũng bị móc ra c.h.ặ.t dọc, ruồi bay ngang cũng không tha.

 

Không ai thoát được.

 

Đúng lúc ấy, Phùng tiểu tướng quân vừa mất tích chưa tới hai tháng, Trịnh Uyển Khanh đã gả cho người khác, nhập vào gia phả Phó gia, thời điểm cũng thật đúng lúc.

 

Trên pháp trường, Trịnh Uyển Khanh gào khóc, hối hận dập đầu, Phó Thanh Yển ngây dại như khúc gỗ mục, hai người vẫn ngóng trông, mong mỏi. 

 

Nhưng đến tận khi đ.a.o phủ vung đ.a.o, cũng chẳng thấy bóng dáng ta xuất hiện nơi đó.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Bọn họ không đáng để ta nhớ đến.

 

Tự có người thay ta xử lý.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta đích thân an bài chỗ ở cho nha hoàn từng cứu ta và người thôn Lý Gia, dỗ dành phụ thân già xúc động đến rơi lệ, rồi quay về kinh thành, tiếp tục dỗ mẫu hậu đang khóc, hoàng huynh, hoàng tẩu, hoàng tỷ...

 

Trở lại phủ công chúa của ta, đẩy cửa ra, khắp vườn đào đã bắt đầu nở rộ trong tuyết tan.

 

Vội vàng vậy mà đã sang xuân một lần nữa.

 

Năm thứ tư kể từ khi ta rời đi, hoa đào trong phủ công chúa đã nở ba mùa xuân không người thưởng thức.

 

Vị cựu phò mã của ta và vườn đào ấy cuối cùng cũng đợi được người trở về.

 

Lan Thuấn Trạch đứng dưới gốc hoa đào.

 

Ta cười:

 

“Tể tướng đại nhân, bây giờ chàng không phải vào triều à?”

 

Chàng bẻ một cành đào nở rộ đưa cho ta:

 

“Đã từ quan rồi, hiện tại vô chốn dung thân. Điện hạ, thần, phò mã này, người còn nhận không?”

 

Ngày chàng tìm được ta, cùng lúc với tin tức ta được gửi về cho phụ hoàng, là cả tờ tấu từ quan của chàng.

 

Phò mã không được tham chính, chàng đã không biết đã cố gắng bao nhiêu mới lên được đến vị trí đó, nhưng nói không cần là không cần, không hề do dự.

 

Ta sững người một chút, rồi nhận lấy cành đào ấy, nhét vào lòng con mèo nhỏ trong tay, nhẹ cười:

 

“Nhận chứ, tất nhiên là nhận rồi.”

 

Lan Thuấn Trạch của ta, chuẩn phò mã của ta, thanh mai trúc mã, ánh trăng sáng của ta.

 

Người trong lòng ta, độc nhất vô nhị, không gì có thể thay thế.