Đứa trẻ lớn lên trong yêu thương thường đến cả cái tên cũng rực rỡ như hoa.
Khi Triệu Lăng Cẩm chào đời, phụ hoàng là bậc cửu ngũ chí tôn đã dẫn theo một đám đại thần vò đầu bứt tai mấy ngày trời, mới nghĩ ra được cái tên khiến ông hài lòng.
Đến lễ đầy tháng, lại tiếp tục đau đầu tra điển tích, chọn ra phong hiệu mang đầy ý nghĩa tốt lành, Vinh Yểm.
Hoàng đế có chín người con, con gái út tên Lăng Cẩm, phong hiệu Vinh Yểm, được sủng ái muôn phần.
Hoàng đế và hoàng hậu là thanh mai trúc mã, phu thê tòng thiếu tương phù đến nay.
Sau khi hoàng hậu sinh được thái tử, hoàng đế vì thương xót sức khỏe của nàng mà không để nàng tiếp tục sinh nở.
Mãi đến khi thái tử đã thành thân, có con cái rồi, hoàng hậu lại bất ngờ mang thai và sinh ra công chúa út.
Phụ hoàng là vua một nước, mẫu hậu là người nữ nhân mẫu mực của thiên hạ, tổ mẫu là Thái hậu đức cao vọng trọng, huynh trưởng là thái tử luôn xem muội muội như con gái mà cưng chiều, tẩu tử dịu dàng yêu thích chải chuốt cho nàng, cùng với khắp hậu cung trên dưới đều xem nàng như tổ tông mà cung phụng…
Tiểu công chúa sinh ra đã được nuông chiều, dung mạo lại tinh xảo đáng yêu, ngay từ nhỏ đã là một đóa mỹ nhân mầm, ai thấy cũng phải yêu.
Bị cưng chiều đến vô pháp vô thiên là điều khó tránh.
Ngọc trai Đông Hải quý giá mới thích được hai ba ngày đã chê trắng như cá c.h.ế.t, giật xuống vứt bừa.
Lúc chơi trốn tìm ở thư phòng của thái tử ca ca thì nhìn trúng một bức tranh, lôi về cung treo mấy tháng rồi cũng chán.
Từ chỗ Thái hậu ôm được một bình hoa xinh đẹp về, lúc mê thì cả ngủ cũng ôm lên giường, đến khi hết mê thì thấy để chỗ nào cũng vướng víu…
Tính khí bất chợt, ham mới nới cũ, yêu ghét khó lường.
Vậy nên khi nàng đem thiếu gia Lan gia về cung chơi, ban đầu ai cũng nghĩ chỉ vài hôm nữa là chán rồi vứt về thôi.
Ai ngờ, dù cho sau này xảy ra biến cố phản loạn của Trung thân vương, tiểu công chúa vẫn không hề chán Lan Thuấn Trạch.
Năm nàng chín tuổi, Thái hậu tuổi già sức yếu, thân thể ngày càng suy bại.
Trong cung quanh năm thoảng mùi thuốc đắng.
Nàng còn nhỏ, không hiểu sinh tử biệt ly là gì, chỉ biết tổ mẫu yêu thương mình đang chịu khổ, bèn non nớt vỗ n.g.ự.c hứa hẹn sẽ giống mẫu hậu—tụng kinh, tích đức, cầu phúc cho Thái hậu.
Tụng kinh cầu phúc được một lúc, tiểu công chúa liền vứt sách, nửa đêm lén hạ quyết tâm phải ra ngoài làm việc thiện tích công đức... Thuận chân đá quyển kinh xa thêm chút nữa.
Bị cung nữ, thái giám khuyên mãi mới chịu đi ngủ, nhưng sáng sớm lại dậy thật sớm, mặc thường phục, kéo theo tỷ vệ thân cận định xuất cung làm người tốt.
Ra khỏi cung chưa đến nửa khắc, nàng đụng ngay một đàn ong vò vẽ bay tới, bị đốt sưng đầu như đầu heo.
Tiểu công chúa khóc lóc ầm ĩ, ra lệnh cho thị vệ bắt hết người gần đó, cuối cùng lôi được ra một đám “mặt heo” đầu u cục bộ, trong đó có một thiếu niên vóc dáng gầy gò, người ướt sũng nhưng dung mạo thanh tú.
Công chúa mê sắc đẹp, nhảy xuống ghế chạy lại hỏi:
“Ê, ngươi là ai?”
Lan Thuấn Trạch khi còn nhỏ gầy yếu, sắc mặt trắng bệch, rõ là suy dinh dưỡng.
Thế nhưng cử chỉ lại nho nhã, lễ nghi đầy đủ, quỳ xuống nhận tội, trả lời không kiêu ngạo cũng chẳng sợ hãi.
Hoàn toàn không giống một kẻ bị phụ ruồng, mẫu mất, không ai dạy dỗ.
Lan Thuấn Trạch mệnh khổ.
Mẫu thân chàng xuất thân danh môn võ tướng, cả nhà c.h.ế.t trận vì chống ngoại xâm, duy chỉ còn một mình bà sống sót, mang theo vinh quang cao nhất, gia sản khổng lồ và những bài vị lạnh lẽo.
Hôn phu cũ của bà cũng c.h.ế.t trận, sau đó bị trưởng bối xa làm chủ, gả cho biểu huynh đồng họ.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Lan mẫu thời trẻ là một nữ tử kiên cường, sau bị thương, thân thể suy nhược, sinh con xong thì bệnh tình càng tệ, chẳng bao lâu lìa đời.
Lan Thuấn Trạch còn rất nhỏ đã mất mẫu thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phụ thân chàng dựa vào thanh danh và tài sản Lan gia mà phát đạt, sau cưới kế thê, nạp thiếp, sinh con đầy nhà, sớm quên mất đứa con này.
Ông ta chẳng thích chàng, nhìn thấy chàng là nhớ đến người thê tử đã mất với ánh mắt ghét bỏ.
Kế mẫu ngoài mặt chăm sóc, kỳ thực ngấm ngầm khắt khe.
Huynh đệ thì luôn tìm cách bắt nạt, nô bộc trong phủ cũng nịnh trên đạp dưới.
Chàng đơn độc, không nơi nương tựa.
Bị phụ thân, kế mẫu xem như cái gai trong mắt, có thể sống đến lớn đã là kỳ tích.
Hôm ấy còn bị mấy thiếu gia trong phủ sai đi gỡ tổ ong vò vẽ dưới mái hiên.
Lan Thuấn Trạch gỡ xong, liền nhảy xuống hồ tránh ong.
Không biết sao đám thiếu gia đã trốn kỹ vẫn bị ong rượt, đốt đầy đầu u.
Công chúa xui xẻo đi ngang, cũng bị đốt mấy chỗ.
Vừa khóc vừa không chịu bôi thuốc.
Đến khi mặt sưng như cái bánh bao, nàng nhào vào điện Cần Chính, chui vào lòng phụ hoàng khóc thút thít:
“Hu hu phụ hoàng, có dân đen muốn hại c.h.ế.t công chúa!”
Nghe xong, hoàng đế giận dữ, hạ lệnh đánh cả Lan gia một trận, trừ Lan Thuấn Trạch.
Chuyện đúng sai, nàng biết phân biệt.
Tuyệt đối không phải vì thiếu niên đó đẹp trai đâu.
Trên đường về, nàng lẩm bẩm với Bồ Tát:
“Hôm nay con đánh mấy tên bắt nạt người khác, coi như hành hiệp trượng nghĩa rồi đúng không?”
Cầu xin Bồ Tát phù hộ Thái hậu tổ mẫu mau chóng khỏe lại…
Làm việc tốt vẫn dễ hơn tụng kinh nhiều.
Ngày mai đi nữa.
Mấy ngày sau, mặt bớt sưng, công chúa lại ra khỏi cung.
Lần này không đi loanh quanh nữa, đến thẳng Lan gia, vừa lúc thấy Lan Thuấn Trạch bị bắt nạt.
Lần trước bị đánh, kế mẫu ghi thù, sai người không cho chàng ăn.
Đói, rét, bị đánh, bị mắng, nhũ mẫu và người hầu mẫu thân chàng để lại cũng bị đuổi đi hết.
Lấy cớ chàng không chăm học để tước đi phu tử dạy dỗ, nhường cho con trai mình.
Thiếu ăn thiếu mặc, bị bắt nạt đã thành chuyện thường ngày.
Ai cũng quen rồi.
Nhưng hôm ấy, khi công chúa ngang nhiên xông vào nói muốn ăn cơm cùng Lan Thuấn Trạch, cả phủ hoảng hốt—bởi căn bản chẳng chuẩn bị phần ăn cho chàng.
Lan Thuấn Trạch quỳ nghênh giá ngoài cửa, thiếu niên mười mấy tuổi, người cao hơn, áo lại ngắn vì cũ kỹ, dáng vẻ gầy gò, yếu ớt, chẳng biết đã đói bao lâu.
Người Lan phủ định chạy đi chuẩn bị qua loa mâm cơm, nhưng công chúa tuổi nhỏ mà tinh mắt, không dễ bị lừa.
Chẳng chờ ai phản ứng, nàng đã kéo tay áo Lan Thuấn Trạch đi thẳng vào chính đường.