Triệu Lăng Cẩm

Chương 15



Chàng ngoan ngoãn theo sau, không ai nhìn ra được nét mặt của chàng lúc đó. 

 

Trong sảnh, phụ thân, kế mẫu và Huỳnh đệ đang ăn sơn hào hải vị.

 

Công chúa lôi chàng ngồi vào bàn, chiếm lấy chính đường Lan gia, cùng chàng ăn một bữa. 

 

Rồi thản nhiên sai người đuổi hết đám còn lại ra ngoài, bắt họ đi tranh ăn với chó.

 

Cả đám mặt xám như tro, giận mà không dám nói.

 

Trước khi đi, nàng nghe thấy Lan Thuấn Trạch khẽ nói:

 

“Cảm ơn… người.”

 

Nàng không nghe rõ, cũng chẳng bận tâm.

 

Về đến cung, lại lải nhải trước tượng Bồ Tát trong cung Thái hậu:

 

“Hôm nay giúp một ca ca ăn no rồi.”

 

Cầu xin Bồ Tát phù hộ Thái hậu tổ mẫu mau khỏe lại…

 

Lần thứ ba xuất cung, nàng không thèm đi lòng vòng nữa, đến thẳng Lan phủ, giành lại bài văn bị cướp của Lan Thuấn Trạch, sai người bắt đám đệ đệ không học hành ra phạt. 

 

Kẻ thì treo lên xà nhà, kẻ thì bị đ.â.m vào đùi, bắt chép kinh cầu phúc một trăm lần mới được thả, khóc lóc thảm thiết. 

 

Phụ mẫu chúng cũng bị phạt chép theo.

 

“Hôm nay đòi lại công bằng rồi. Bồ Tát phù hộ Thái hậu bà bà đừng đau nữa…”

 

Lần thứ tư xuất cung...

 

Thị vệ hỏi nàng:

 

“Điện hạ, người định tích công đức hết lên người đại công tử Lan gia à?”

 

Đúng là nhắm vào một người mà hành thiện tích đức.

 

Công chúa xấu hổ vân vê khăn tay:

 

“Vậy... lần sau đổi người khác nhé…”

 

Lan gia bị nàng giày vò thảm hại, khóc lóc vào triều cầu xin hoàng đế quản lý công chúa một chút.

 

Hoàng đế lạnh giọng:

 

“Con gái trẫm tuy nghịch ngợm, nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ đều phân rõ.”

 

“Là lỗi của trẫm. Lan gia trung liệt một đời, hậu nhân duy nhất bị đối xử như thế, đến giờ trẫm mới hay biết.”

 

Ngay tại điện, ông hạ lệnh đánh phụ thân Lan Thuấn Trạch mấy chục trượng, từ đó người kia không dám oán cũng chẳng dám giận.

 

Lan Thuấn Trạch từ đó sống dễ thở hơn.

 

Công đức của công chúa cũng tích được kha khá.

 

Nhưng kéo dài thêm nửa năm, sức khỏe Thái hậu chuyển biến xấu. 

 

Thời gian tỉnh táo ngày càng ít.

 

Tiểu công chúa cuối cùng cũng bắt đầu hiểu về cái gọi là "cái c.h.ế.t".

 

Nàng thu liễm tâm tính, chín tuổi đầu mà lưng thẳng tắp quỳ trước tượng Phật tụng kinh, tự mình bưng cháo đi phát, từng bước một quỳ lên núi dâng hương khẩn cầu…

 

Thật ra, hoàng đế nói đúng—con gái ông tuy nghịch ngợm, nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ đều hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Tuy vậy, Thái hậu vẫn qua đời.

 

Lần đầu tiên nàng mất người thân, nửa đêm khóc không ngủ được, kéo thị vệ trèo tường đến Lan gia, tới viện của Lan Thuấn Trạch, trông chẳng khác gì một kẻ lưu manh nhỏ tuổi.

 

Lan Thuấn Trạch kiên nhẫn ở bên nàng, đưa khăn, rót trà, hâm điểm tâm. 

 

Nàng khóc cả đêm, đến lúc mệt lả mới chiếm lấy giường của chàng ngủ thiếp đi.

 

Trước khi rời đi, nàng mơ màng hỏi:

 

“Ca ca, lúc mẫu thân huynh mất, huynh cũng khóc chứ?”

 

Không lạ gì khi nàng giữa đêm đến tìm người, người đồng tuổi đã ít, người từng mất thân nhân lại càng hiếm. 

 

Chỉ có Lan Thuấn Trạch, có lẽ là người duy nhất hiểu được.

 

Kỳ thực, mẫu thân Lan Thuấn Trạch mất từ sớm, chàng chẳng còn chút ấn tượng nào, tất nhiên không hề khóc.

 

Nhưng chàng vẫn dỗ nàng vào giấc:

 

“Ừ… khóc rất lâu…”

 

Sau khi Thái hậu qua đời được một thời gian, nàng lại ăn ngon ngủ yên, nhảy nhót sống động như trước. 

 

Vốn dĩ mọi thứ chỉ mới lạ được một thời gian, dần dần nàng cũng không còn đến Lan phủ kiếm chuyện nữa. 

 

Sau đó phụ thân của Lan Thuấn Trạch gặp rắc rối trên quan trường, bị tống giam, cả Lan gia đều bị đày đi, nói chung là đám người ấy chẳng ai có kết cục gì tốt đẹp.

 

Sau khi biết chuyện, thấy Lan Thuấn Trạch không nơi nương tựa, đáng thương đến mức khiến nàng mềm lòng, nàng liền giành lấy chàng mang về cung, nói là để làm bạn đọc sách cho nàng. 

 

Phụ hoàng vốn cũng có ý muốn giữ lại đứa con mồ côi của trung thần, nghe nàng nói thế thì lập tức đồng ý. 

 

Nhưng ngài chắc cũng đoán được tính nàng chỉ nhiệt tình nhất thời, e là chưa được bao lâu sẽ chán, đã chuẩn bị sẵn sàng để sắp xếp cho người nhận nuôi chàng.

 

Ai ngờ một năm…

 

Hai năm…

 

Ba năm…

 

Tới lúc nàng dần lớn lên, nảy nở thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, vậy mà vẫn không thấy chán Lan Thuấn Trạch.

 

Ta, công chúa diễm lệ kiêu căng, quen được nuông chiều sinh hư, lấy sắc bức người, khi gây chuyện thì không ngại khổ, không sợ mệt, nghị lực phi thường.

 

Nhưng hễ chịu một tí ấm ức là lại khóc lóc nức nở đòi Lan Thuấn Trạch dỗ dành. 

 

Mà chàng thì luôn thay nàng xử lý mọi chuyện.

 

Hai người xem như lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã. 

 

Phụ hoàng rất vừa ý thiếu niên ấy, sớm ban hôn cho hai người, phong cho chàng làm phò mã, sợ rằng sau này nàng thay lòng, bị người khác cướp mất người.

 

Phụ hoàng dù vậy vẫn không yên tâm với tính nết của nàng.

 

Lan Thuấn Trạch học gì cũng giỏi nhất, văn hay võ đều tinh thông, từ văn có thể thi đỗ trạng nguyên, từ võ có thể làm đại tướng. 

 

Nhưng chàng chẳng chọn con đường nào cả, chàng chỉ ở bên cạnh nàng. 

 

Làm phò mã không thể kiêm chức quan, chàng không cần công danh lợi lộc, học mười tám ban võ nghệ chỉ để bảo vệ nàng, luyện văn chương lộng lẫy là để giúp nàng cai quản phong địa sau này.

 

Kẻ từng bị nàng bắt nạt rồi bị chàng trừng trị, sau lưng đều gọi chàng là con ch.ó trung thành của công chúa.

 

Một con ch.ó điên yên lặng, xinh đẹp, tuyệt đối trung thành trong tay công chúa diễm lệ kiêu căng.