Triệu Lăng Cẩm

Chương 3



Khi ta ngẩng đầu nhìn người rõ ràng là kẻ ủng hộ nàng ta, nàng ấy khựng lại một chút, rồi bối rối chuyển chủ đề:

 

“Ngươi không phải đến hầu hạ phu nhân sao? Còn đứng đó làm gì? Bưng thuốc vào đi.”

 

Ta bưng chén thuốc đến giường, rèm kéo ra, Trịnh Uyển Khanh với dáng vẻ yếu ớt mỏng manh, bình tĩnh nhìn ta, không làm khó dễ như người khác, chỉ lặng lẽ nhận lấy thuốc, vẫn cứ nhìn ta chằm chằm.

 

Cuối cùng nàng đột nhiên cất tiếng:

 

“Ngươi có biết vì sao trên núi lại đông người như thế không?”

 

4

 

Tại sao chứ? 

 

Lẽ nào không phải vì hoa đẹp sao?

 

Trịnh Uyển Khanh chỉ nói đến đó là dừng, còn lại tự có người khác thay nàng ta xông pha, không cần nàng ta phải tự mình nói lời cay nghiệt. 

 

Người ái mộ bên cạnh nàng ta khinh miệt nói:

 

“Phu nhân, một con nhà quê thì biết gì mà biết hôm đó là ngày giỗ của cố công chúa Vinh Yểm?”

 

Đối diện với ánh mắt mờ mịt của ta, người kia cười khẽ:

 

“Ồ, đúng rồi, ngươi vốn không xuất thân từ nhà quyền quý gì, có khi còn chẳng biết công chúa Vinh Yểm là ai ấy chứ.”

 

Công chúa Vinh Yểm là công chúa do hoàng hậu sinh ra, đứng hàng thứ chín, là muội muội của thái tử, cũng là công chúa đích truyền duy nhất trong cung. 

 

Trong số vô số hoàng tử hoàng tôn của đương kim thánh thượng, cửu công chúa là người được sủng ái nhất.

 

Năm đó sinh thần hoàng thượng, thiên hạ cùng mừng, hoàng thân quốc thích thu gom khắp nơi một đóa mẫu đơn quý hiếm nhất dâng lên. 

 

Công chúa thấy đẹp, liền tiện tay ngắt đóa mẫu đơn duy nhất ấy, cài lên tóc.

 

Thánh thượng chẳng những không giận, ngược lại còn vỗ tay cười lớn: 

 

“Con gái của trẫm thật xinh đẹp, hoa quý cũng xứng đôi.”

 

Lúc đó thiên hạ thái bình, vạn nước thần phục, cảnh tượng thịnh thế, tiểu công chúa xinh đẹp vô song, sủng ái ngập trời, cài đóa hoa quý nhất, liếc nhìn chư thần văn nhân bên dưới như ánh chớp giật qua bầu trời.

 

Hoa quý khuynh quốc, mỹ nhân như ngọc.

 

Là minh châu sáng nhất trong hoàng cung thời thịnh thế.

 

Danh tiếng của công chúa vang khắp cửu châu.

 

Đáng tiếc sau này Trung Thân Vương tạo phản, công chúa Vinh Yểm c.h.ế.t trong loạn lạc, hoàng thượng thương khóc không thôi.

 

Vị tể tướng đang trẻ tuổi mà quyền khuynh triều dã ngày nay, chính là vị hôn phu khi xưa của công chúa.

 

Công chúa lúc sinh thời rất thích hoa đào, được an táng trong hoàng lăng. 

 

Sau đó, tể tướng đích thân bắt đầu từ hoàng lăng, từng gốc từng gốc trồng loài đào công chúa thích – đào bích, tại tất cả nơi nàng từng đặt chân tới: hoàng lăng, hành cung...

 

Nghe nói mỗi khi xuân đến tuyết tan, nhìn từ hoàng lăng xuống là thấy hồng vân trải dài đến tận hoàng cung, rồi vươn đến tận Lâm Châu xa xôi.

 

Công chúa thường đến thăm nhà ngoại tại Lâm Châu, mà Vân Thành lại nằm đúng trên đường đi, vậy nên trên núi Vân Thành cũng có đào bích do tể tướng đích thân trồng.

 

Những cây trưởng thành được dời về, năm đó đã nở rộ khắp núi. 

 

Dần dần dân Vân Thành có thói quen mỗi xuân lên núi ngắm hoa, các tiểu thư quan gia địa phương còn lập ra một hoạt động, mỗi năm vào ngày giỗ công chúa sẽ chọn một cành đào đẹp nhất để tặng cho người đẹp nhất. 

 

Đương nhiên, người được chọn thực chất luôn là nữ tử có thân phận cao nhất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù ít ai từng gặp công chúa thật ngoài đời, nhưng danh tiếng công chúa Vinh Yểm cùng chuyện xưa với tể tướng lan truyền rộng khắp, khiến bao người thương tiếc.

 

Vân Thành gần Lâm Châu, tính ra thì Trịnh Uyển Khanh cũng mang dòng m.á.u hoàng thất xa đến ba ngàn dặm, có chút liên hệ huyết thống với công chúa, Trịnh gia luôn lấy đó làm vinh dự.

 

Trịnh Uyển Khanh ở Vân Thành cũng là xuất thân cao quý, lại gả vào một gia đình có tiền đồ rộng mở, trong số các tiểu thư quyền quý là người luôn được nâng niu tâng bốc, tự cho mình thân phận cao sang.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Nhưng giờ đột nhiên lại xuất hiện một kẻ giả mạo thân phận hèn kém, mà kẻ đó... lại còn đẹp hơn nàng ta – chính là ta.

 

Ta rõ ràng thấy ánh ghét bỏ lóe lên trong mắt nàng ta, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng đã bị nha hoàn của nàng ta giữ c.h.ặ.t.

 

Trịnh Uyển Khanh cầm lấy chén trà nóng hổi bên cạnh, dội thẳng vào mặt ta.

 

Nàng ta nói:

 

“Đó là hoa đào chứng nhân cho tình cảm giữa công chúa và tể tướng, là dùng để tế lễ công chúa. Còn ngươi thì dẫm nát dưới chân. Một con nhà quê nho nhỏ, cũng dám bôi nhọ thiên gia sao?”

 

5

 

Lúc được Phó Thanh Yến đón về, mặt ta đỏ bừng từng mảng, đau đến toàn thân run rẩy, co rúm trong góc xe ngựa, hiếm hoi mà không nói lấy một lời.

 

Trịnh Uyển Khanh cố ý dội nước trà vừa sôi lên mặt ta, là muốn hủy dung ta.

 

Ta đại khái cũng đoán được tâm tư nàng ta.

 

Đúng là nàng ta từ bỏ Phó Thanh Yến trước, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng bên cạnh hắn sẽ xuất hiện một người nữ nhân khác.

 

Từ nhỏ nàng ta đã quen được Phó Thanh Yến yêu thương duy nhất, dù đã là thê tử người khác, nàng ta vẫn tìm đến hắn mỗi khi có chuyện, và hắn cũng âm thầm giải quyết tất cả lớn nhỏ cho nàng.

 

Tưởng rằng mọi thứ sẽ cứ tiếp tục như vậy, nào ngờ ta lại đột ngột xuất hiện.

 

Người tinh ý đều biết ta chẳng qua là người thay thế nàng, nhưng Trịnh Uyển Khanh vẫn không vui, nàng ta không thích bên cạnh Phó Thanh Yến có người nữ nhân khác, dù đó chỉ là cái bóng của nàng ta.

 

Nàng ta lại càng không thích người thay thế như ta lại đẹp hơn nàng ta.

 

Nàng ta càng không cam tâm khi người ta đem một kẻ xuất thân quê mùa như ta ra so sánh với nàng ta, thật là mất mặt.

 

Người nói rằng ta có duyên với nàng ta khi ta bước vào phòng nàng, hẳn là kẻ đối đầu của nàng, cố tình lấy lời ám chỉ để giễu cợt.

 

Trịnh Uyển Khanh vốn đã chướng mắt ta, bị châm chọc càng thêm không vui, nàng ta đương nhiên sẽ không đối phó với tiểu thư thế gia kia, mà kiếm một lý do đàng hoàng, tạt thẳng ta một bát trà nóng.

 

Dù sao ta cũng chỉ là một ngoại thất xuất thân thôn dã, nàng muốn giày vò thế nào cũng được.

 

Có lẽ nàng còn muốn thấy ta lăn lộn trên đất, gào khóc vì đau, nhưng tiếc là ta cắn răng chịu đựng, không để lộ chút thất thái nào.

 

Ta không biết vì sao mình lại có thể chịu được cơn đau đến mức sắp ngất, nhưng trong lòng ta lại vô cùng tỉnh táo, có thể dựa vào vài lời vụn vặt để phân tích tâm tư người khác, nhìn rõ cục diện.

 

Vừa yếu đuối mong manh, nước mắt trào ra không ngớt, im lặng rơi từng giọt, vừa sợ hãi, vừa luống cuống.

 

Dù không còn ký ức trước kia, ta vẫn mơ hồ nhớ mình từ nhỏ đã rất yêu cái đẹp, rất hài lòng và quý trọng gương mặt mình, thường ngày soi gương tự mãn tự yêu...

 

Thật ra ta rất sợ, sợ mình sẽ hủy dung, trở thành một con quái vật xấu xí.

 

Ta khóc suốt dọc đường, Phó Thanh Yến cứ nhìn ta suốt đoạn đường ấy, ánh mắt không rõ là gì. 

 

Khi đến nơi ta vẫn còn đang khóc, hắn có vẻ hơi bực bội, hiếm hoi mà đưa tay về phía ta:

 

“Xuống xe đi.”

 

Ta theo bản năng co người tránh ra sau.

 

Tay hắn khựng lại trong không trung, mắt hơi nheo, vẻ mặt càng thêm khó đoán.

 

Ta xưa nay luôn líu lo bên hắn đến mức khiến người ta phiền lòng, không lúc nào không muốn dính lấy hắn.