Chưa từng giống như hôm nay, im lặng cả quãng đường, trốn tránh như tránh rắn rết.
Cuối cùng Phó Thanh Yến kéo ta xuống xe, ném ta cho đại phu mà hắn đã mời đến, dặn dò:
“Thôn Lý gia nghèo khó, sự phú quý ngươi có ngày hôm nay đều là nhờ Uyển Nhi, ngươi phải hiểu rõ điều đó, đừng nghĩ đến việc oán trách nàng.”
Cũng coi như công khai thừa nhận việc hắn coi ta là kẻ thay thế Trịnh Uyển Khanh.
Phó Thanh Yến bóp cằm ta, cúi mắt lạnh lùng quan sát gương mặt sưng đỏ đầy bọng nước của ta, như đang nhìn một con ch.ó phản chủ.
Hắn ấn vào vết bỏng đỏ rực, ta đau đến mức suýt hét lên, chỉ thấy hắn cười nhạt:
“Bôi thuốc cẩn thận thì vẫn còn cứu được, ngoan ngoãn một chút…”
“Ngươi nên thấy may mắn vì chưa bị hủy dung, nếu không còn giống nàng, ngươi chẳng còn giá trị gì nữa.”
6
Ta cắn răng chịu đựng cơn đau dữ dội, dốc sức đẩy hắn ra, trừng mắt nhìn hắn giây lát, rồi bất chợt lao tới, nhón chân phun một bãi nước bọt vào mặt hắn.
Sau đó ta nhìn thấy sắc mặt của Phó Thanh Yến lập tức sa sầm xuống, ta lại cười.
Nếu đã nói ta còn giá trị, thì ta phun nước bọt vào mặt hắn, chắc cũng chưa đến mức mất mạng đâu nhỉ?
Không phải ghét bỏ ta sao?
Không phải không thích ta đến gần sao?
Vậy thì nếu không c.h.ế.t được, ta khó chịu, cũng không để hắn dễ chịu.
7
Kết quả là ta bị nhốt lại và bỏ đói thêm mấy ngày.
Lúc đói đến nỗi đầu óc mơ hồ, ta lại mơ hồ nhớ đến lần đầu gặp Phó Thanh Yến.
Mưa núi sắp kéo đến, đất trời mờ mịt, một thiếu gia vận hắc y từ chiếc xe xa hoa, vốn rất hiếm thấy nơi vùng quê nghèo, chậm rãi bước xuống, dung mạo tuấn tú như ngọc, vóc người cao gầy, khí chất lạnh lùng.
Đôi mắt phượng dài đầy lãnh đạm ấy, chỉ khi chạm phải ánh mắt ta, mới có chút gợn sóng.
Hắn nhìn chăm chú vào mặt ta, xuất thần hỏi:
“Tên ngươi là gì?”
Ta nhìn bộ y phục đen như mực của hắn, cùng đôi mắt phượng sâu thẳm ấy, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác quen thuộc và thân thiết, theo bản năng mà đáp:
“Ta tên Cẩm Nhi.”
Ngay từ lần đầu tiên gặp Phó Thanh Yến, ta đã sinh ra một loại thiện cảm và tin tưởng vô lý, vì thế mới dễ bị lừa đến thế.
Có lẽ là do trong tiềm thức, ta không hề nghĩ rằng nam nhân vận hắc y và có đôi mắt phượng sâu như vậy sẽ làm hại ta.
Nhưng từ khi đến Vân Thành, hắn cũng bắt đầu mặc bạch y giống Trịnh Uyển Khanh, cảm giác quen thuộc kia phai nhạt dần.
Lại thêm việc phát hiện hắn lừa ta làm người thế thân, ta càng khó mà không cảm thấy bài xích, ghét bỏ hắn.
Trước khi ngất vì đói, ta lờ mờ nhớ lại câu nói của Phó Thanh Yến:
“...Dù sao nếu không còn giống nàng ấy nữa… thì cũng chẳng còn giá trị.”
8
Lúc ta tỉnh lại, Phó Thanh Yến đã vội vã rời đi, đến Lâm Châu bên cạnh, nghe nói Thánh Thượng sắp nam tuần, sẽ ghé qua Vân Thành, nên quan lại và thế gia ở vùng lân cận đều tập trung ở đó để bàn chuyện nghênh đón.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn bỏ đói ta mấy ngày, nhưng lúc đi lại để lại một đại phu và hai đầu bếp, như thể thật sự sợ ta c.h.ế.t đói vậy.
Mỗi ngày thoa thuốc chữa vết bỏng trên mặt, sau khi gần khỏi hẳn, ta âm thầm thu dọn hành lý, quyết định từ đây cắt đứt hoàn toàn với Phó Thanh Yến.
Nhưng khi bước ra đến cửa, ta mới phát hiện bên ngoài có người canh gác.
Ý của Phó Thanh Yến là: Trịnh Uyển Khanh không vui khi thấy ta, nên hắn giam lỏng ta, không cho ta ra ngoài, sợ ta làm chướng mắt nàng ta.
Hai tên lính gác như câm điếc, chẳng nghe gì, chỉ biết canh cửa.
Dù ta nói ta muốn rời khỏi Vân Thành, không làm phiền ai nữa, bọn chúng cũng không hề d.a.o động.
Ta buộc lòng phải mở lại hành lý, không ai chú ý đến, nên cũng không ai phát hiện ta từng có ý định rời đi.
Bị nhốt trong phòng, ta bực bội vô cùng.
Nha hoàn chỉ tưởng ta bị giam đến phát chán, bèn tìm vài món đồ chơi vặt bên ngoài mang về cho ta giải khuây.
Ta bị giam lỏng đã hơn một tháng, sắp đến Tết Đoan Ngọ, bên ngoài ngày càng náo nhiệt.
Qua một bức tường, ta nghe thấy tiếng phố xá huyên náo, lòng lại càng thêm phiền muộn.
Ta cầm mớ chỉ ngũ sắc mà nha hoàn mang về, tiện tay đan thành một dây ngũ sắc tinh xảo hoàn hảo.
Đoan Ngọ đeo dây ngũ sắc, để trừ tà, cầu phúc, nạp may mắn.
Ta từng ở thôn Lý Gia nửa năm, Chữ Quân ba năm, cuộc sống rất yên ổn, không có chút ký ức nào quay về.
Nhưng đến Vân Thành, ta thường bị kích thích, trí nhớ lại lờ mờ dần dần khôi phục.
Như dây ngũ sắc này, ta tiện tay đã đan xong, như thể ký ức khôi phục thì những kỹ năng từng thuần thục cũng đột nhiên trở lại.
Chỉ là… khi ta cầm sợi dây ấy lên, lại phát hiện không có ai để tặng, trong đầu loé lên điều gì đó… nhưng lại nắm không được.
Nha hoàn nhìn thấy, xót xa thay ta bị nhốt mãi, đến ngày Đoan Ngọ liền len lén đem theo một cái thang, gọi ta:
“Cô nương, mau lên, đừng để thị vệ phát hiện!”
Mắt ta sáng rỡ.
Được trèo tường ra ngoài hít thở chút không khí cũng tốt.
Phố xá quả nhiên rất náo nhiệt, cái gì ta cũng thấy mới lạ.
Ta lẫn vào dòng người, đi đến bờ sông, hai bên chật kín người đang vây xem đua thuyền rồng.
Vừa quay đầu, liền đụng mặt Trịnh Uyển Khanh.
Nàng ta vừa thấy ta, liền hơi nhíu mày.
Có kẻ cố ý chọc giận nàng:
“Ồ? Trịnh muội, chẳng phải đây là cô nương giống muội như đúc đó sao? Không phải nói sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt muội nữa mà?”
Phó Thanh Yến bề ngoài thì ôn hòa cao nhã, nhưng bản chất không phải người tốt, khi không có Trịnh Uyển Khanh bên cạnh thì thủ đoạn tàn nhẫn, tâm cơ hiểm độc.
Bình thường, nếu Trịnh Uyển Khanh không thích ai, thì người đó sẽ không bao giờ có cơ hội xuất hiện trước mặt nàng ta nữa.
Nhẹ thì đuổi đi, nặng thì xử lý sạch sẽ.
Nhưng lần này, lại nương tay.
Trịnh Uyển Khanh cho người giữ lấy nha hoàn đi cùng ta để thẩm vấn, biết ta ngoan ngoãn ở lại Vân Thành, chỉ bị cấm túc không được ra ngoài, thì sắc mặt sa sầm.