Ngay sau đó lại dịu đi, nàng sai người mang tới mấy thỏi bạc, cao cao tại thượng mà hờ hững nói:
“Chỉ là một đứa nha hoàn dùng sắc hầu hạ người khác, có gì đáng để so đo. Vừa nãy còn dư ít tiền thưởng cho vũ cơ, thưởng cho ngươi vậy.”
Những tiểu thư quý tộc tự xưng đoan trang, mắng chửi người khác đều phải vòng vo châm chọc, tưởng ta xuất thân quê mùa, sẽ không hiểu được, nhưng ta nghe hiểu rất rõ: nàng ta ám chỉ ta chỉ như kỹ nữ ven sông, lấy sắc hầu người, thấp hèn không thể bước lên chính điện.
Mấy thỏi bạc bị ném xuống đất, sáng lóa, là một sự sỉ nhục trần trụi.
Ta không nhận, thì nàng ta giữ c.h.ặ.t nha hoàn không thả, ép ta nhận.
Trịnh Uyển Khanh vẻ ngoài từ bi hào phóng, ra hiệu ta nhặt đám bạc dưới chân nàng ta lên:
“Chỗ bạc này, đủ cho người thôn Lý Gia nhà ngươi ăn nửa năm rồi đấy.”
Nha hoàn bị thị vệ khống chế, kêu la quá ồn ào nên bị bịt miệng, gương mặt trắng bệch vì lo lắng.
Ta nhìn nàng ấy.
Thở dài một tiếng.
Thôi thì cứu một mạng người vậy.
Đám người kia tưởng sẽ thấy vẻ mặt nhục nhã của ta, nào ngờ ta dùng chân đá đá mấy thỏi bạc dưới đất, lựa chọn rất kỹ, rồi cười nói:
“Không đủ đâu…”
“Phó… Phó lang ở Chữ Quận đối với ta như ngọc như ngà, châu báu, vàng bạc chưa từng thiếu, vài thỏi bạc này, nghèo quá rồi.”
“Người thôn Lý Gia đi theo ta, cuộc sống ngày càng khá lên. Vài thỏi bạc này? Nửa năm? Chẳng đủ chút nào cả… Quý phủ chẳng lẽ không đủ bạc để thưởng cho ta sao?”
Sắc mặt Trịnh Uyển Khanh lại lần nữa đen như đáy nồi, đen càng lúc càng nặng, tức đến độ ra lệnh người ta đem một xấp ngân phiếu ném tới chỗ ta.
Ta thì vô cùng nhanh nhẹn mà nhặt hết ngân phiếu lẫn bạc, lại thuận tay kéo nha hoàn qua, còn cúi đầu cảm ơn nàng ấy...
Tiểu thư mảnh mai bệnh tật kia tức đến trợn trắng mắt mà ngất xỉu tại chỗ.
9
Sau khi trở về, sắc mặt của Phó Thanh Yến âm trầm đến cực điểm.
Hắn đặt tay lên cổ ta, buông ra, rồi lại đặt lên, cứ thế lặp đi lặp lại rất lâu, tựa như rất muốn bóp c.h.ế.t ta.
Cuối cùng hắn vẫn buông tay, kéo ta lên xe ngựa, ném ra ngoài ngoại thành Vân Thành.
Hắn hỏi: “Ngươi có biết sai ở đâu không?”
Ta vô tội nhìn hắn:
“Phùng phu nhân thưởng bạc cho ta, ta nhận, ta sai chỗ nào?”
Phó Thanh Yến không thèm để ý tới sự lảng tránh của ta, lạnh lùng nói:
“Ngươi không nên tự tiện chạy ra ngoài. Vốn đã khiến nàng ấy không vui, lại còn làm nàng ấy tức đến ngất xỉu.”
“Uyển Nhi từ nhỏ thân thể yếu ớt, xưa nay đều được người ta nâng niu chiều chuộng, vậy mà gặp ngươi thì liên tục phát bệnh nằm liệt giường.”
Nàng ta bệnh yếu thì có thể tùy tiện sỉ nhục ta sao?
Ánh mắt ta rõ ràng không phục.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Phó Thanh Yến nheo mắt, ra lệnh người lột giày của ta, rồi vứt ta lại ở ngoại thành.
Hắn nói, nếu ta đã không yên phận ở lại tiểu viện kia, vậy thì ra ngoài mà đi cho thoả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn muốn ta tự mình đi bộ từ ngoại thành trở lại Vân Thành, không có giày, quãng đường vừa đủ để giẫm đến rách da toạc thịt, m.á.u thịt lẫn lộn.
Hắn biết ta ở nơi xa lạ, không người thân thích, không quay về thì chỉ có đói khát mà c.h.ế.t, nên ta buộc phải đi.
Hắn muốn cho ta một bài học.
Nhưng hắn không biết, ta sớm đã muốn rời khỏi đó rồi.
Lúc nha hoàn kia dẫn ta ra ngoài, ta không nhân cơ hội bỏ đi là vì sợ nàng bị liên luỵ.
Hắn cũng không biết, ta vốn chẳng phải loại người cần phải dựa dẫm mới sống được.
Huống hồ, không ai để dựa vào cũng đồng nghĩa chẳng còn gì vướng bận.
Nhìn cỗ xe ngựa dần xa, ta không quay đầu, xoay người đi ngược hướng.
10
Thật ra mớ ngân phiếu mà Trịnh Uyển Khanh ném ta vẫn mang theo bên người.
Ta đi đến ngân trang gần nhất đổi bạc, mua một đôi giày, một con ngựa, không chút lưu luyến mà quay về thôn Lý gia.
Trên đường còn mua cho Lý bà bà một đống đồ, vừa đi vừa dạo, đến gần cổng làng thì bất ngờ bị một toán người bao vây kín mít.
Mãi đến nửa đêm, Phó Thanh Yến mới phát hiện ta vốn không trở lại Vân Thành mà bỏ đi luôn.
Hắn mất hai ngày để đuổi kịp, chặn đường ta.
Sắc mặt hắn còn âm trầm hơn lúc trước, đã quên cả lý do ban đầu muốn “dạy dỗ” ta vì ánh trăng sáng của hắn.
Hắn trầm giọng chất vấn:
“Không về Vân Thành, định chạy đi đâu?”
Ta chẳng thèm giữ chút mặt mũi nào cho hắn, chỉ tay về phía biển gỗ nơi đầu thôn:
“Về nhà, tìm một người tử tế không lừa gạt tình cảm của ta để gả cho, rồi cùng nhau phụng dưỡng bà ta.”
“Đừng tự lừa mình nữa, ta không phải tiểu thiếp của ngươi, chẳng thuộc về ngươi, ta muốn đi đâu thì đi.”
“Ngươi dùng đủ trò dỗ dành, lừa gạt, giam cầm ta bên cạnh chỉ để làm thế thân suốt chừng ấy năm, cũng xem như cho ta sống yên ổn vài năm, ta không nợ ngươi gì.”
“Giờ ngươi đã có người trong lòng bên cạnh, nàng ta cũng chẳng muốn thấy ta, ngươi còn giữ ta lại làm gì? Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, chẳng phải ai nấy đều vui sao?”
Phó Thanh Yến làm bộ rất kiên nhẫn nghe ta nói xong, cuối cùng chỉ lạnh nhạt nói một câu:
“Xuống ngựa, theo ta về.”
Nghe thì nghe rồi, nhưng làm như không nghe thấy.
Hắn hoàn toàn không có ý định để ta đi.
Còn lấy người trong thôn Lý Gia ra để uy hiếp:
“Ngoan ngoãn chút, Lý bà bà của ngươi sẽ có người phụng dưỡng.”
Ta giận đến nghiến răng, kéo cương ngựa, giơ chân đá một phát vào con ngựa của hắn, khiến cả hai người cùng ngã lăn xuống bùn.
Phó Thanh Yến túm c.h.ặ.t lấy tay ta không cho ta chạy:
“Ngươi khi nào học cưỡi ngựa thế hả… theo ta về, đừng sợ, ta sẽ không trách phạt ngươi nữa.”