11
Lý bà bà nhặt được ta từ trong núi, đầu ta lúc đó m.á.u me đầm đìa, bên cạnh còn có một con ngựa quý đã c.h.ế.t.
Nếu không có bà bà cẩn thận kéo ta về, e rằng giờ chỉ còn một bộ hài cốt vô chủ nằm trong núi sâu.
Bà là ân nhân cứu mạng của ta, dân thôn Lý gia cũng đối đãi với ta không tệ.
Vậy nên lúc mới gặp Phó Thanh Yến, khi hắn cho người đến cầu thân, ta đã rất dễ dàng gật đầu theo hắn về Chử quận.
Ta sợ mình bị kẻ thù đuổi g.i.ế.t nên mới rơi xuống vách núi, nếu cứ ở lại đó sẽ liên lụy tới người trong thôn.
Còn Phó Thanh Yến là công tử thế gia, hẳn không sợ phiền phức.
Giờ hắn vứt ta ngoài thành Vân Thành, ta mua giày và ngựa, vốn định tìm một nơi không ai biết mà sống, nhưng nghĩ lại, nếu hắn không chịu để ta đi thì sao?
Nếu hắn vì ta bỏ trốn mà trút giận lên thôn Lý gia thì sao?
Huống chi Phó gia thế lực lớn, thật muốn tìm ta cũng chẳng khó.
Vậy nên từ Vân Thành về thôn Lý gia, ta cố tình đi chậm, dạo đây dạo đó mất thêm hai ngày, để thăm dò thái độ của hắn.
Hắn không đuổi theo, tức là không để tâm, ta có thể tùy ý đi.
Nhưng nếu hắn đuổi, lại nắm được điểm yếu là người thôn Lý gia trong tay, thêm thế lực Phó gia, ta chẳng có đường nào thoát.
Đã không thoát được thì phải nhân cơ hội mà đá hắn mấy cú.
Tuy ta cũng té lộn nhào, trông thảm hại chẳng kém gì hắn, nhưng nhìn sắc mặt hắn nhăn nhó vì bị vó ngựa giẫm phải, ta lại thấy thật hả dạ.
Phó Thanh Yến giơ tay lau m.á.u trên trán, giận, bất lực, cuối cùng lại bật cười:
“Tính khí thế này, là ai nuôi ra vậy?”
Một chút thiệt thòi cũng không chịu, một chút ấm ức cũng không nhịn.
Nếu buộc phải chịu, thì nhất định sẽ tìm cách trả lại.
Hắn nhìn ta, thật ra cũng chẳng phải lần đầu nhận ra rõ ràng ta và Trịnh Uyển Khanh là hai người hoàn toàn khác biệt.
Trịnh Uyển Khanh mặc bạch y tỉnh khôi như tiên tử, còn ta đeo chuông, đeo ngọc, rực rỡ lóa mắt.
Trịnh Uyển Khanh yếu đuối mong manh, núp dưới rèm tránh gió.
Còn ta dù đói đến sắp lả vẫn cắn răng gom chút sức lực để “phì” hắn một ngụm nước miếng.
Trịnh Uyển Khanh muốn có quyền thế Phùng gia, cũng muốn chiếm được sủng ái của hắn.
Còn ta, cái gì cũng không muốn, không yêu quyền thế địa vị, không yêu gương mặt kia, càng không cần tình yêu của hắn.
Ta chỉ muốn hắn bị vó ngựa giẫm c.h.ế.t.
Hắn đã rất rõ ràng, ta là loại người không thể làm thế thân cho ai cả.
Lúc từ Chử quận trở về Vân Thành, hắn lẽ ra không nên mang ta theo, nhưng lại cứ như bị ma xui quỷ khiến mà dắt ta đi cùng.
Sau đó thấy Trịnh Uyển Khanh, bản năng là trốn tránh không dám đối diện với ta, giấu ta ở tiểu viện rồi nhiều ngày không thèm gặp mặt.
Đến nay thấy ta lặng lẽ bỏ đi, hắn chẳng cần nghĩ đã vội đuổi theo.
Hắn không cam lòng, không muốn buông tay.
Nhưng lại cứ vô thức nghiêng về phía Trịnh Uyển Khanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Thanh Yến từ nhỏ đã luôn ở cạnh bảo vệ Trịnh Uyển Khanh, sự thiên vị ấy đã thành thói quen, thành cố chấp.
Muốn hắn thừa nhận mình động lòng với người khác, là chuyện rất khó.
Tâm loạn như tơ vò, nghĩ không ra, nhìn không thấu.
Hắn chỉ biết một điều, không thể để ta đi, nếu không thì cả đời này sẽ không có cơ hội tìm thấy nữa.
Phó Thanh Yến bắt ta lên xe ngựa, ta liền tiện tay bôi đầy bùn đất lên bạch y trắng như tuyết của hắn.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Trước kia ta chỉ kéo nhẹ vạt áo hắn đã bị hắn né tránh chê bẩn, giờ thì hắn chẳng còn né nữa.
Nhưng lần này đến lượt ta thấy chán ghét hắn.
Thấy ta không chọc giận được hắn, ta mất hứng quay mặt nhìn ra ngoài.
Xe ngựa lắc lư chạy đi, dọc đường ta thấy một đoàn người ngựa xa lạ, khí thế lẫm liệt, áo quan lộng lẫy.
Tim ta đột nhiên đập thình thịch, vén rèm xe định nhảy xuống xem cho rõ, thì bị Phó Thanh Yến cản lại, giọng khó chịu:
“Còn muốn chạy?”
Ta hỏi hắn: “Vừa rồi là ai?”
Phó Thanh Yến chẳng mấy bận tâm, đáp:
“Là người của Lễ bộ và Công bộ trong triều, tể tướng phái tới để chuẩn bị nghênh giá.”
Lúc này hắn vốn nên tiếp đãi trọng thần triều đình, lại bỏ hết sự vụ để đuổi theo ta, đương nhiên không muốn để người khác nhận ra, vậy nên hai đoàn người ngựa chỉ lặng lẽ lướt qua nhau.
Thuộc hạ hắn ở bên ngoài còn lên tiếng:
“Cẩm cô nương, chủ nhân bỏ hết chính sự đi tìm người, thật sự là rất coi trọng người đấy.”
Ta nhìn nàng ta chằm chằm.
Một lát sau, ta lạnh lùng cười khinh:
“Lơ là chức vụ, phớt lờ thượng cấp, là chuyện đáng khoe khoang lắm sao?”
12
Có lẽ là vì hắn nhận ra ta thực sự không vui, và nếu không cẩn thận thì ta sẽ bỏ chạy mất, nên để xua tan tâm tư bất an của ta, hoặc cũng có thể là một kiểu bù đắp sau khi chợt nhận ra bản thân đã quá tàn nhẫn.
Sau khi trở về, Phó Thanh Yến đối với ta quả thực tốt hơn nhiều.
Hắn vẫn vung tiền như rác mua cho ta đủ loại châu báu, vàng bạc, trang sức, nhưng khác với những món trước đây thanh đạm đơn sơ.
Lần này trâm ngọc và trâm cài do tiệm đưa tới đều lộng lẫy rực rỡ, cái nào cái nấy đều hợp với sở thích của ta.
Váy lụa đưa tới cuối cùng cũng không còn là những màu sắc nhạt nhẽo, mà trở nên cầu kỳ, sặc sỡ, cũng vẫn là thứ ta thích.
Đầu bếp ngày ngày thay đổi món mới, đều là những món ta thích ăn.
Trên bàn cuối cùng cũng không còn đám bánh phù dung suốt ngày khiến ta thắc mắc rốt cuộc là ai thích ăn loại đó.
…
Thì ra hắn vốn dĩ biết rất rõ ta không thích màu trắng nhạt nhẽo, không thích đồ ăn ngọt, không thích thứ bánh phù dung ngấy đến phát ngán đó, chỉ là hắn vẫn luôn mắt điếc tai ngơ mà thôi.
Hắn còn muốn đưa ta vào Phó phủ:
“Chờ ngày khác mời tổ mẫu làm chủ, thu nàng làm thiếp, như vậy nàng sẽ không còn cô độc bên ngoài nữa.”