Khi nói câu đó, hắn thấy một lọn tóc lòa xòa trước trán ta, định giơ tay lên giúp ta vuốt ra sau búi tóc.
Ta hoảng hốt, theo phản xạ đá cho hắn một cú.
Phó Thanh Yến suýt nữa bị trúng, mặt lập tức tái xanh.
Trước kia là hắn không muốn đưa ta vào Phó phủ, từ Chử quận trở về liền ném ta vào một góc, trốn tránh không gặp.
Giờ đây cuối cùng hắn lại muốn cho ta một danh phận, muốn đưa ta vào Phó phủ, thì lại đến lượt ta không muốn nữa.
Ta sống c.h.ế.t không đồng ý.
Hắn không lâu trước còn dùng thôn Lý gia để uy h.i.ế.p ta quay về, sợ bức ép quá đáng sẽ khiến ta căm ghét đến mức không thể vãn hồi, cuối cùng đành thỏa hiệp.
Ta vẫn dọn vào Phó phủ, ở ngay dưới mí mắt hắn, nhưng không phải làm thiếp, mà là một “khách lâu năm” trong phủ.
Phó Thanh Yến có lẽ nghĩ rằng, chỉ cần thêm chút thời gian, hắn ắt sẽ dần dần xóa nhòa sự chán ghét bài xích của ta, nên không vội.
Hắn xưa nay hiếm khi hứa hẹn, lần này lại từng chữ từng lời cam kết, bảo ta yên tâm:
"Cẩm Nhi, tin ta. Ta sẽ đối xử tốt với nàng.”
Thế mà chỉ vài tháng sau, thu qua đông tới, tuyết phủ ngàn non, băng giá phủ khắp sông hồ…
Khi Trịnh Uyển Khanh đẩy ta xuống hồ băng và không cho ai cứu ta, Phó Thanh Yến do dự rất lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn bao dung chiều chuộng nàng ta.
Hắn cụp mắt nhìn ta đang vùng vẫy trong nước lạnh buốt:
“Chỉ là một đứa con gái quê hèn kém, Uyển nhi, đừng để c.h.ế.t người là được.”
13
Mùa đông, khi người người ở Vân thành rộn ràng chuẩn bị đón giao thừa và tết nguyên đán, thì một tin dữ đã tới Phùng phủ.
Người phu quân nhiều năm trấn thủ biên cương của Trịnh Uyển Khanh, Phùng thiếu tướng quân, mất tích trong một trận chiến, khả năng sống sót rất mong manh.
Trịnh Uyển Khanh ra vẻ đau buồn một thời gian, rồi quay về nhà mẹ đẻ.
Trịnh gia liền bàn bạc với Phó gia, muốn gả nàng cho Phó Thanh Yến làm chính thất.
Chừng ấy năm qua, Phó Thanh Yến vẫn chưa lấy chính thê, cứ để trống một chỗ, ai ai cũng hiểu hắn đang đợi ai.
Giờ lòng vòng một hồi, cuối cùng cũng thành đôi lứa có tình nên duyên.
Nhưng không ai ngờ rằng, khi Trịnh Uyển Khanh ngầm đề cập đến việc đuổi ta, người đang sống trong Phó phủ, thì Phó Thanh Yến lại không lập tức đồng ý.
Trịnh Uyển Khanh cũng không nhắc đến nữa.
Hôm đó, có một nhân vật lớn từ kinh thành tới Vân thành.
Quan lại sĩ phu đều ra khỏi thành nghênh đón, dân chúng tò mò kéo nhau đi xem, gặp đúng dịp hội chùa nên khắp nơi náo nhiệt vô cùng.
Ta nghe người ta bàn tán về nhân vật lớn ấy, vị quyền thần trẻ tuổi, tuấn tú nhất dưới trướng hoàng thượng, phò mã chưa cưới của công chúa Vinh Yểm quá cố.
Sau khi công chúa mất liền bước vào quan trường, chỉ mấy năm đã thăng tiến như diều gặp gió, áp đảo một loạt lão thần, giữ chức hữu tướng, được người người ca tụng: Lan Thuấn Trạch.
Thánh thượng tuần du phương nam, tể tướng đến trước vài ngày.
Lan tướng tướng mạo tuyệt đẹp, lại là nhân vật thường ngày khó gặp, vừa bước xuống xe ngựa đứng đó thôi mà cửa thành đã chật kín tầng tầng lớp lớp dân chúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên phố, các cô nương nghe tin cũng đổ xô đi xem.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta giữa đám người hỗn loạn, thoáng thấy một con mèo trắng như tuyết, tim bỗng đập mạnh, liền ngược dòng người mà đuổi theo, như bị ma xui quỷ khiến.
Đương nhiên là đuổi không kịp, chớp mắt đã lạc khỏi phố chính.
Phố đó quá đông đúc ồn ào, ta vốn chỉ đi dạo chùa cho biết, nên cũng tiện thể theo dòng người đến khu chùa hội.
Và rồi, ta gặp Trịnh Uyển Khanh ở đó.
Có lẽ nàng ta vẫn sai người theo dõi ta, lần này đã chuẩn bị kỹ lưỡng, dẫn theo một đám nha hoàn tôi tớ, vội vã đi thẳng về phía ta.
Ta tránh không kịp, bị va phải, định thần lại thì thấy người vừa tháo mạn lụa xuống chính là nàng ta.
Lần này nàng ta không mặc bạch y như mọi khi, trời lạnh, trên đường ai cũng che mặt nên ban đầu ta không nhận ra.
Trịnh Uyển Khanh đứng lại, liếc nhìn eo mình rồi nói ngọc bội nàng đeo bị ta va rơi xuống hồ, bắt ta xuống nhặt về.
Bên cạnh ta là nha hoàn Phó Thanh Yến sai tới giám sát, ấp a ấp úng:
“Nhưng, Trịnh tiểu thư… là người tự đ.â.m vào cô nương nhà chúng ta…”
Trịnh Uyển Khanh mặc kệ, lạnh lùng nhìn ta cười nhạt:
“Đó là tín vật đính ước của ta và Phó lang từ thuở nhỏ, ngọc quý truyền đời của Phó gia. Sắp đến lúc hai nhà kết thân rồi, lúc mấu chốt thế này mà bị nàng ta làm rơi mất, nàng ta có gánh nổi không?”
Thấy ta chẳng hề tỏ ra sợ hãi, nét mặt nàng sa sầm, liền giơ tay đẩy ta về phía hồ.
Ta tránh được, nhưng người đông quá, cuối cùng vẫn bị đám tôi tớ lực lưỡng nàng mang theo đẩy rơi xuống nước lạnh cắt da.
Nha hoàn bên ta vội chạy đi báo tin, cầu cứu.
Trịnh Uyển Khanh thì đứng yên nhìn, không hề cản lại.
Lúc đó ta mới phát hiện mình biết bơi, vùng vẫy giữa làn nước, nhưng bên hồ toàn là người của Trịnh Uyển Khanh, nàng ta không cho ai cứu ta, cũng tuyệt đối không để ta có cơ hội lên bờ.
Thấy ta vùng vẫy đau đớn trong nước, gương mặt vốn luôn tỏ ra yếu đuối buồn thương của nàng cuối cùng cũng nở nụ cười:
“Tìm được ngọc bội rồi, mới cho nàng lên.”
Hồ nước sâu và rộng, lại lạnh buốt, ai mà dễ dàng tìm được một mảnh ngọc bé xíu kia?
Nàng muốn dìm c.h.ế.t ta, nhưng còn phải làm ra vẻ đường đường chính chính, mượn cớ hợp lý.
Trước giờ, nàng ta luôn thấy ta chướng mắt, nhưng cũng chưa từng coi trọng, mãi đến khi hai nhà bàn chuyện hôn sự, nàng ta, mối tình thanh mai, ánh trăng sáng chính thất sắp bước vào Phó phủ, vốn nghĩ Phó Thanh Yến sẽ chủ động đuổi ta, người mà thiên hạ coi là thứ dân thấp kém, đến làm thiếp cũng không xứng, thế mà hắn lại không làm thế.
Trịnh Uyển Khanh buộc phải hạ mình mở miệng, ai ngờ… ngay cả nàng ta cũng không thể tin được, Phó Thanh Yến lại từ chối.
Từ nhỏ đến lớn, Phó Thanh Yến chưa từng từ chối bất cứ điều gì nàng ta yêu cầu.
Trịnh Uyển Khanh mất hết thể diện, cảm thấy nguy cơ bủa vây.
Vì vậy, nàng ta muốn ta c.h.ế.t.
Không ngờ ta lại biết bơi.
Nhưng không sao, chẳng bao lâu nữa, ta sẽ kiệt sức mà chìm xuống đáy hồ.