Triệu Lăng Cẩm

Chương 8



Ta uống phải không biết bao nhiêu nước lạnh, đến khi thấy Phó Thanh Yến chạy tới, hắn định nhảy xuống cứu ta, Trịnh Uyển Khanh liền bước ra trước mặt hắn, kiên quyết nói:

 

“Phó lang, chàng mà nhảy xuống, thiếp cũng nhảy theo!”

 

Trịnh Uyển Khanh thể chất yếu ớt, rơi xuống hồ chỉ sợ là không giữ nổi mạng, đây là lấy cái c.h.ế.t ra ép buộc.

 

Chỉ trong chớp mắt, Phó Thanh Yến khựng lại.

 

Hắn nhìn ta với ánh mắt phức tạp, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn Trịnh Uyển Khanh. 

 

Hắn đứng bên hồ, nhìn nàng có thể ngã bất cứ lúc nào, đành dịu giọng dỗ nàng quay lại.

 

Phó Thanh Yến cúi mắt nhìn ta vùng vẫy, rồi quay sang chìa tay về phía Trịnh Uyển Khanh, giọng nói đầy cưng chiều và dung túng:

 

“Uyển nhi, lui vào trong một chút.”

 

“Nàng muốn nàng ta xuống nhặt ngọc bội thì để nàng ta nhặt đi. Chỉ là một con bé nhà quê thấp hèn, Uyển nhi, chỉ cần đừng để c.h.ế.t người là được.”

 

14

 

Hắn hình như vẫn chưa nhận ra mục đích của Trịnh Uyển Khanh không phải là hành hạ ta để lập uy, mà là thực sự muốn lấy mạng ta. 

 

Hắn chưa nhận ra, nàng ta chính là loại người độc ác đến tận xương tủy như thế.

 

Cuối cùng vẫn là nha hoàn bị đuổi đi mấy tháng trước, vì dẫn ta ra ngoài hóng gió, bất ngờ xông ra, đẩy người hầu canh giữ bên bờ xuống hồ, rồi nhảy xuống vớt ta, khi ta đã gần như kiệt sức.

 

Ta vừa lên bờ, Trịnh Uyển Khanh không ngờ tới việc đó, liền bước tới đá văng nha hoàn kia ra, tát ta một cái:

 

“Ngọc bội còn chưa vớt được lên, ngươi làm sao có thể lên bờ? Muốn bám lấy Phó lang mà hóa phượng hoàng trên cành à? Không nghe lời phu nhân thì không được đâu…”

 

Chưa để nàng ta nói xong, ta đã theo phản xạ vung tay trả lại một bạt tai.

 

Lúc ta định thần lại, Trịnh Uyển Khanh đã ôm má, không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn ta.

 

Ta nói:

 

“Xin lỗi nhé…”

 

Rồi mạnh tay hơn, lại tát thêm cái nữa:

 

“… vừa rồi lực còn nhẹ quá.”

 

Ta cười lạnh:

 

“Phó Phó cái đầu ngươi, loại coi thường mạng người như ngươi, xứng với khuôn mặt này – khuôn mặt có ba phần giống ta sao?”

 

Ta đẩy ngã nàng ta, từ trong tay áo nàng rớt ra một miếng ngọc bội, chắc chính là cái mà nàng nói đã rơi xuống hồ. 

 

Ta dùng móng tay, đã để dài, cào một đường trên mặt nàng, rồi ngay trước khi Phó Thanh Yến kịp chạy tới cứu nàng, ta đá nàng một cước, hất thẳng xuống hồ băng.

 

Ta cầm miếng ngọc, vật định thân trong truyền miệng của họ, giễu cợt nhìn bọn họ, nhẹ nhàng vung tay, tiện tay ném miếng ngọc ấy xuống hồ.

 

Đã là vật quan trọng như vậy, Trịnh Uyển Khanh chắc chắn không nỡ vứt thật.

 

Nhưng giờ thì sao? 

 

Kết cục giống nhau thôi. 

 

Giờ thì đúng là không còn tìm lại được nữa rồi.

 

15

 

Trịnh Uyển Khanh rơi xuống nước, lâm trọng bệnh, mặt bị thương nặng, chưa biết có để lại sẹo không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Phó Thanh Yến không nói một lời, nhốt ta vào phòng chứa củi. 

 

Gương mặt lạnh như băng, như trở về những ngày đầu, lúc ta và hắn còn như người xa lạ, còn hắn lại rơi vào trạng thái yêu đến điên cuồng với Trịnh Uyển Khanh.

 

Ta đã làm tổn thương người mà hắn đặt tận tim gan.

 

Hắn mím môi nhìn ta rất lâu, rồi sai người mang “tráp hình” đến – dụng cụ tra khảo tù nhân – để tra tấn ta, thay Trịnh Uyển Khanh xả giận.

 

Ngón tay ta bị ép cho chảy m.á.u đầm đìa, nhưng ta không xin tha, cũng không cúi đầu, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

 

Nhũ mẫu của Trịnh Uyển Khanh cũng tới, kích động gào thét, đòi Phó Thanh Yến ném ta xuống hồ cho c.h.ế.t. 

 

Hắn không phản ứng, bà ta tức tối đẩy ta một cái.

 

Đau lắm. 

 

Lúc ấy, nước mắt ta, ta vốn kìm nén, liền rơi xuống, không ngăn lại được. 

 

Uy lực gì cũng biến mất hết.

 

Ta cũng chẳng biết trước kia mình đã sống cuộc đời tốt đẹp ra sao, mà giờ chỉ cần chút ấm ức liền khóc tèm lem.

 

Nhất định là trước đây, chỉ cần ta khóc, sẽ có người dỗ dành.

 

Phó Thanh Yến khẽ nhíu mày, đứng chắn trước mặt ta, đuổi nhũ mẫu đi. 

 

Rồi hắn ngồi xổm xuống, tháo tráp hình trên tay ta, giọng lạnh lùng cảnh cáo:

 

“Nếu ngươi còn dám bắt nạt nàng ấy nữa… thì không chỉ có thế này đâu.”

 

Hắn nhìn chằm chằm ta, như đã chuẩn bị sẵn cho việc bị ta nhổ nước bọt vào mặt, hay lấy m.á.u trên tay quệt vào áo hắn, thậm chí là nhào tới cắn hắn.

 

Nhưng hắn chỉ thấy ta run rẩy rút tay lại, ngón tay bê bết m.á.u, khẽ cụp xuống, yên lặng, yếu ớt, không còn chút phản kháng.

 

Yên tĩnh. 

 

Mỏng manh. 

 

Hoàn toàn không giống ta trước đây, ầm ĩ, bướng bỉnh.

 

Phó Thanh Yến bỗng sững lại.

 

Mãi đến khi người hầu tới báo: Trịnh Uyển Khanh tỉnh lại, phát hiện mình sắp bị hủy dung, đau lòng muốn c.h.ế.t, ôm lụa trắng đòi treo cổ tự vẫn, hắn mới sực tỉnh.

 

Trước khi vội vã rời đi, hắn còn ngoái lại nhìn ta một cái, sai người đưa ta trở lại phòng chứa củi.

 

Giữa mùa đông, ta bị ngâm nước lạnh quá lâu, lại chịu hình phạt, phòng củi thì dột nát, gió lùa tứ phía, không có lấy chăn hay áo ấm, ngay đêm đó ta phát sốt cao, lính canh vội vàng đi báo.

 

Ta sốt đến mơ màng, trong đầu lướt qua những mảnh ký ức, rồi bị ai đó lay dậy.

 

Có người bóp cằm ta, ép thuốc vào miệng, giọng lo lắng đến không tự biết:

 

“Sao nàng vẫn chưa tỉnh vậy?”

 

Ta mở mắt, phát hiện mình đã không còn ở phòng củi, mà Phó Thanh Yến đang bưng bát thuốc, vẻ mặt căng thẳng.

 

Một bên là Trịnh Uyển Khanh yếu ớt, vừa rơi xuống hồ, bị hủy dung, đòi treo cổ. 

 

Một bên là ta, bị hành hạ đến phát sốt.

 

Không biết hắn đã trải qua bao nhiêu giằng xé, cuối cùng vẫn đứng bên giường ta, mắt đỏ hoe, kiên nhẫn chờ ta tỉnh lại.