Triêu Triêu Tuế Tuế

Chương 3



4

 

Cố Hoài Chiêu và Cố Hoài Dã cả đêm không về.

 

Dĩ nhiên, là không về phủ hay không về phòng, ta và Tuế Tuế cũng chẳng thèm bận tâm nữa.

 

Tiện thể, tụi ta tranh thủ thời gian dọn dẹp “kho bạc mini” của mình.

 

Tuế Tuế chỉ gom được một bọc nhỏ, toàn là trang sức ngọc ngà.

 

"Chút xíu thế này à? Cố Hoài Dã keo kiệt với ngươi vậy sao?"

 

Tuế Tuế gãi đầu ngại ngùng:

 

"Ta... ta mua hơi nhiều váy vóc..."

 

Ta đảo mắt:

 

"Quỷ mới tin cái ‘hơi nhiều’ đó!"

 

Ba năm ở phủ Hầu, ta chưa từng thấy nàng mặc trùng một bộ quần áo.

 

Cố Hoài Dã còn đặc biệt dựng hẳn một viện làm "phòng thay đồ" cho nàng cơ mà.

 

"Ôi trời ơi, Triêu Triêu, ngươi đào đâu ra lắm ngân phiếu vậy hả?!"

 

Ta nhướng mày đắc ý:

 

"Ta đem mấy thứ Cố Hoài Chiêu tặng, chia đợt đi bán đổi lấy ngân lượng, gửi hết vào ngân trang rồi đó!"

 

"Thông minh chưa? Mau khen ta đi!"

 

Tuế Tuế vẫn nghi ngờ:

 

"Bán vậy mà được nhiều tiền thế cơ à?"

 

Ta đập n.g.ự.c cam đoan:

 

"Chỉ cần ngươi muốn, ta bao ngươi ở Nam Phong Quán sống mười năm cũng không thiếu một xu!"

 

5

 

Tối qua không được ăn gì, ta với Tuế Tuế bụng đói meo.

 

Chờ mãi cũng không thấy ai mang điểm tâm sáng tới.

 

Cũng chẳng có nha hoàn hay bà tử trực ngoài cửa, hai đứa đành tự mò ra bếp.

 

Giờ ăn đã qua, mấy bà tử ở bếp đang tụ tập tám chuyện bên bếp lò. 

 

Thấy tụi ta đến, không ai thèm ngẩng đầu lên.

 

Hạ nhân trong phủ xưa nay vốn coi thường ta và Tuế Tuế. 

 

Họ cho rằng bọn ta từng bị ghi tên vào sổ hạ tiện, thậm chí còn không bằng họ trong sạch.

 

Là con gái của tội thần, không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, không có con cái níu giữ, chỉ dựa vào sủng ái của hai công tử mới bám trụ được trong phủ.

 

Giờ đã hết sủng, đương nhiên chẳng ai nể mặt.

 

Ta với Tuế Tuế cũng không thèm chấp.

 

Dù sao cũng chuẩn bị bỏ trốn rồi, tốn hơi với họ làm gì nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trên bếp có một nồi canh ngọt, ta với Tuế Tuế bưng bát tới định múc thì bị người ta hất văng. 

 

Nước canh nóng hổi tạt đầy người.

 

"Ôi trời ơi, hai vị phu nhân định nhịn đói đến mức phải thèm thuồng đồ ăn của tiểu thư bọn ta đấy à!"

 

Là nha hoàn Tiểu Hoàn của Lưu Y Y, tay chống nạnh, giọng mũi ngạo mạn.

 

Thấy bàn tay Tuế Tuế nổi đầy bọng nước, ta tức đến đỏ cả mắt, vung tay tát cho nó một cái thật mạnh!

O mai d.a.o Muoi

"Đồ cậy chủ h.i.ế.p người! Ai không biết còn tưởng phủ Hầu này đổi sang họ Lưu rồi đấy!"

 

Tiểu Hoàn chẳng chút sợ hãi, chỉ tay vào mặt tụi ta mắng luôn:

 

"Chỉ là hai con kỹ nữ hạ tiện, đồ chơi mua vui cho công tử mà thôi. Còn tưởng mình là chủ mẫu trong phủ chắc? Phì!"

 

Xung quanh, bọn hạ nhân và bà tử đều lấy tay che miệng cười lén.

 

Ta tức sôi m.á.u, lại quất cho con tiện tỳ ấy mấy cái bạt tai.

 

"Lục Triêu Triêu! Nàng đang làm cái gì đó!"

 

Một giọng nam trầm lạnh vang lên. Cố Hoài Chiêu đứng ở cửa, ánh mắt đầy thất vọng.

 

"Đường đường là chủ mẫu phủ Hầu, mà lại đánh nhau với hạ nhân, còn ra thể thống gì nữa? Xem ra là ta quá nuông chiều ngươi rồi!"

 

Ta còn chưa kịp mở miệng giải thích, thì Lưu Y Y từ phía sau hắn nhẹ nhàng bước ra.

 

"Tiểu Hoàn, ngươi làm sao vậy? Sao lại chọc giận tỷ tỷ đến mức thế?"

 

Tiểu Hoàn ngẩng khuôn mặt sưng đỏ lên, giọng đầy oan ức:

 

"Nô tỳ chỉ đang lấy canh ngọt cho tiểu thư, không ngờ lại va phải hai vị phu nhân… họ nói tiểu thư không xứng ăn đồ của phủ Hầu, rồi hất cả bát canh đi…"

 

Tuế Tuế tức đỏ mắt:

 

"Ngươi nói dối! Rõ ràng là ngươi cố tình hất canh lên người bọn ta rồi còn mắng chửi!"

 

"Câm miệng!" 

 

Cố Hoài Chiêu bực bội xoa trán, chỉ tay vào ta quát:

 

"Vô phép! Còn không mau cút về phòng đi!"

 

Ta đỏ mắt, tủi thân hỏi:

 

"Ngài tin lời một con nha hoàn, mà không tin ta sao?"

 

Hắn mấp máy môi, cuối cùng không nói gì.

 

Không phạt Tiểu Hoàn, cũng chẳng bênh vực ta.

 

Cuối cùng là Lưu Y Y lên tiếng, nàng ta liếc ta một cái, rồi dịu dàng nói với mọi người trong phòng:

 

"Chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người giải tán đi. Ai dám bàn tán hai vị phu nhân, ta tuyệt đối không tha!"

 

6

 

Ta nâng hộp thuốc, cẩn thận bôi thuốc cho vết bỏng trên tay của Tuế Tuế:

 

"Con hồ ly tinh họ Lưu kia đạo hạnh cao thâm quá rồi, chúng ta phải mau chóng chuồn thôi."