Triêu Triêu Tuế Tuế

Chương 4



Tuế Tuế gật đầu, mặt mũi ỉu xìu:

 

"Xem ra đầu óc tụi mình ở cổ đại chỉ sống nổi ba tập phim thật rồi…"

 

Tuế Tuế vừa mới bị Cố Hoài Dã gọi đi, thì Cố Hoài Chiêu đã đẩy cửa bước vào.

 

Hắn cầm lấy tay ta, ngắm nghía kỹ càng, thở phào một hơi:

 

"Không bị thương là tốt rồi."

 

Bộ mặt trở mặt còn nhanh hơn lật sách của hắn khiến ta ngơ ngác, nhất thời không biết phản ứng sao, bèn lén cấu đùi mình một cái, giả vờ rưng rưng nước mắt.

 

Nam nhân đôi khi cũng dễ bị lừa, cứ tưởng nữ nhân khóc là vì yêu hắn đến c.h.ế.t đi sống lại.

 

Quả nhiên, sau một hồi im lặng, Cố Hoài Chiêu chỉ đành thở dài bất lực:

 

"Thôi vậy, để ta nói thật cho nàng biết."

 

"Hiện nay Hoàng thượng kiêng kỵ ngoại thích của Hoàng hậu, luôn muốn phế Thái tử để lập Tam hoàng tử. Bây giờ long thể ngày càng suy yếu, chính là thời khắc then chốt của tranh đoạt ngôi vị. Cô nương Lưu Y Y kia chính là người Tam hoàng tử phái tới để thăm dò và giám sát ta và A Dã…"

 

"Cho nên, chúng ta không thể đắc tội với nàng ta. Còn phải hầu hạ tử tế, hiểu chưa?"

 

Ta ngẩn người:

 

"Ngài… đã đầu quân cho Tam hoàng tử rồi à?"

 

Hắn liếc nhìn ta, coi như ngầm thừa nhận.

 

Ánh mắt ấy rất phức tạp, như mang theo cảm xúc ta không tài nào lý giải, khiến ta có chút bất an.

 

"Vậy… ngài có gặp nguy hiểm không?"

 

Lâu thật lâu sau, hắn mới nở nụ cười.

 

Xoa đầu ta, giọng trấn an:

 

"Yên tâm, nắm chắc phần thắng."

 

Ta nhẹ nhõm thở ra. Lại dò xét hỏi:

 

"Vậy… nếu Lưu Y Y muốn gả cho ngài thì sao?"

 

Cố Hoài Chiêu lập tức cau mày:

 

"Triêu Triêu, ta nói với nàng những điều này là muốn nàng đừng quá hay ghen."

 

Ta cúi đầu, che giấu nét giễu cợt bên khóe môi, nghẹn ngào mở miệng:

 

"Nhưng ngài đã thề, đời này kiếp này, chỉ có một mình ta…"

 

Hắn hơi quay mặt đi:

 

"Triêu Triêu, ta cũng là bất đắc dĩ… nàng hiểu chuyện một chút được không?"

 

Ngoài cửa, Tiểu Hoàn lại đến gọi:

 

"Đại công tử, tiểu thư nhà nô tỳ mời ngài."

 

Cố Hoài Chiêu lại đi. Trước khi đi còn dặn ta:

 

"Không được gây sự với Lưu cô nương nữa."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuế Tuế trốn từ hậu viện về, trên tay ôm đĩa bánh điểm tâm trộm được, hí hửng nói:

 

"Cố Hoài Dã vừa thú nhận với ta rồi. Này, còn chạy nữa không?"

O Mai d.a.o Muoi

Ta gặm miếng bánh dứa, miệng đầy vụn:

 

"Chạy chứ, không chạy chẳng lẽ ở lại chờ c.h.ế.t à?"

 

7

 

Tối qua quản gia phủ Tam hoàng tử có ghé qua.

 

Cố Hoài Chiêu và Cố Hoài Dã sáng sớm đã ra ngoài.

 

Theo lệ thường, chắc phải nửa đêm mới về.

 

Ta và Tuế Tuế nhanh chóng nhét hết tiền của đã chuẩn bị kỹ vào lớp đệm mềm trong xe ngựa, lấy cớ đi chùa dâng hương, định bụng bỏ trốn luôn.

 

Ai ngờ mới ra khỏi cửa, đã chạm mặt Lưu Y Y đang đi tới.

 

Bên cạnh chỉ có mỗi con nha hoàn chanh chua kia.

 

Vừa thấy chúng ta, lông mày nàng ta dựng đứng cả lên.

 

Ta và Tuế Tuế vốn không muốn gây chuyện.

 

Nào ngờ khi lướt qua nhau, Tiểu Hoàn lại cố ý tông mạnh vào ta.

 

Ta không đề phòng, suýt ngã xuống hồ cá chép bên cạnh.

 

Chiếc ngọc bội đeo ở eo rơi xuống đất, vang lên tiếng "keng" giòn tan.

 

Ta vội cúi xuống nhặt.

 

Miếng ngọc đó là do Cố Hoài Chiêu tự tay khắc trong vòng một tháng.

 

Nhưng lý do khiến ta hoảng hơn là: miếng ngọc này là ngọc Dương Chi Hòa Điền thượng hạng, giá trị nghìn vàng!

 

Vừa chạm ngón tay vào, đã bị một chiếc hài thêu tinh xảo đá văng.

 

Ngọc bội rơi tõm xuống hồ, vang lên tiếng "bõm" nặng nề.

 

Ta đứng bật dậy, thấy Tiểu Hoàn đang vênh váo nhìn mình.

 

Định tìm chuyện đúng không?

 

Lại tưởng bọn ta dễ bắt nạt à?

 

Lần này, ta còn chưa kịp ra tay thì Tuế Tuế đã lao tới:

 

"Hổ không gầm lại tưởng tụi tao là Hello Kitty hả?! Dám bắt nạt Triêu Triêu, hôm nay bà đây cào nát cái mặt mày luôn!"

 

Ta c.h.ế.t lặng.

 

Chưa từng thấy Tuế Tuế dữ dằn như thế.

 

Giống hệt Lâm Đại Ngọc cầm đ.a.o c.h.é.m rồng vậy.

 

"Này! Ngươi tính đứng nhìn luôn à?"

 

Tuế Tuế lao vào Lưu Y Y, nhưng bị Tiểu Hoàn cản lại.