"Đến đây!"
Ta xắn tay áo nhập cuộc.
Mẹ nó, trước khi chuồn khỏi đây, phải dằn mặt cho đã giận!
Ngay lúc bàn tay Tuế Tuế giáng lên mặt Lưu Y Y, một tiếng quát vang lên:
"Tuế Tuế!"
Cố Hoài Dã xông tới, giật phắt Tuế Tuế ra, mạnh đến nỗi suýt ném nàng vào tường, may mà ta nhanh tay đỡ được.
Hắn ôm lấy Lưu Y Y, ánh mắt nhìn Tuế Tuế lạnh băng:
"Xem ra hai vị không thích món quà bản hoàng tử ban tặng rồi…"
Tam hoàng tử khoác cẩm bào từ hành lang bước ra, ánh mắt u ám rơi xuống Cố Hoài Chiêu đứng bên.
Cố Hoài Chiêu cúi mình:
"Thần quản giáo không nghiêm, xin điện hạ trách phạt."
Dứt lời phất tay:
"Hai vị phu nhân phát bệnh điên, đưa đến trang ngoài thành dưỡng bệnh."
Lạnh lùng dứt khoát, không nhìn ta lấy một cái.
8
Ta và Tuế Tuế bị áp giải lên xe ngựa.
Ngoài vài bà tử nha hoàn, còn có một đội thị vệ đi kèm.
"Thôi được rồi, đi xa thế này rồi, khỏi cần diễn nữa. Nóng c.h.ế.t đi được, khóc nữa khéo mất nước bây giờ."
Ta đưa khăn tay cho Tuế Tuế.
Hồi ở trong phủ, Tuế Tuế phụ trách khóc, ta phụ trách quậy, luôn luôn hữu hiệu.
Giờ nàng khóc từ phủ ra tới ngoại thành, mà Cố Hoài Dã chẳng thèm liếc mắt lấy một lần.
Tuế Tuế lau nước mắt, lầu bầu:
"Biết gì mà nói… chờ đi, hai tên đó kiểu gì cũng quay lại đón chúng ta…"
Chưa nói xong, một mũi tên lạnh lẽo như gió xuyên thủng cửa xe.
Ta và Tuế Tuế chưa kịp định thần, ngựa đã hí vang, phóng điên cuồng.
Xe ngựa lắc mạnh như động đất, ta và Tuế Tuế bị quăng nghiêng ngả.
Vất vả lắm mới bám được, nhìn lại thì không thấy phu xe đâu, mà xe lại lao thẳng về phía vách núi…
Cố Hoài Chiêu và Cố Hoài Dã cưỡi ngựa đuổi tới thì chỉ kịp nhìn thấy xe ngựa lao xuống vực sâu.
Hai người c.h.ế.t lặng, sắc mặt trắng bệch, gào thét đến xé lòng:
"Triêu Triêu!"
"Tuế Tuế!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ có tiếng hí thảm của tuấn mã rơi vào đáy cốc vang vọng đáp lại.
Cố Hoài Dã lập tức lao đến mép vực, suýt rơi theo nếu không có Cố Hoài Chiêu giữ lại.
Hai người c.h.ế.t lặng.
Cố Hoài Dã bất ngờ đ.ấ.m thẳng vào mặt anh mình:
"Tại ngươi! Tại ngươi cứ khăng khăng đòi đưa nàng ấy đến trang ngoài! Là ngươi hại c.h.ế.t nàng ấy!"
Cố Hoài Chiêu không kịp tránh, bị đ.ấ.m đến bật m.á.u nơi khóe miệng.
O mai d.a.o Muoi
Sau khi bình tĩnh lại, hắn cười nhạt, giọng đầy mỉa mai:
"Đừng quên, người đầu tiên quỳ gối cầu binh quyền, đầu quân cho Tam hoàng tử chính là ngươi."
Cố Hoài Dã run bần bật, muốn nói gì mà không thành tiếng, cuối cùng ngồi sụp xuống đất, ánh mắt dần trở nên trống rỗng.
Lưu Y Y dẫn binh Tam hoàng tử tới, thấy cảnh hai người rơi vào đau khổ cùng cực cũng hoảng hốt.
Nàng rón rén tới gần Cố Hoài Chiêu, khẽ kéo tay áo:
"Công tử…"
Còn chưa nói xong, đã bị Cố Hoài Chiêu bóp cổ nhấc bổng lên.
"Sớm muộn gì ta cũng tra ra được, nếu chuyện này có liên quan đến ngươi, ta khiến ngươi sống không bằng c.h.ế.t!"
Lưu Y Y nước mắt ròng ròng vì nghẹt thở, chỉ biết điên cuồng lắc đầu.
Cố Hoài Chiêu liếc nhìn thị vệ, rồi quăng nàng xuống đất, lạnh lùng ra lệnh:
"Toàn bộ nhân thủ, xuống đáy vực tìm người cho ta! Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác!"
9
Trên chiếc thuyền buôn xuôi Nam, ta và Tuế Tuế nôn mửa đến trời long đất lở.
Không cách nào khác, hai kiếp sống ở phương Bắc đã khiến ta và nàng là điển hình của "vịt cạn", bị say sóng hành cho thảm thương.
Lão thuyền trưởng lườm bọn ta, tiện tay ném qua mấy lát gừng sống, rồi giơ hai ngón tay:
"Gừng hai mươi văn một miếng, nôn trong khoang thì phụ thu thêm hai quan!"
Ta nằm gục bên cửa sổ, nôn đến mức thở không ra hơi, nhưng vẫn cố sức lườm lão một cái.
Đúng là keo kiệt bủn xỉn!
Cố Hoài Chiêu làm quan ở Hộ bộ nhiều năm, thay Tam hoàng tử gom góp không ít mỡ m.á.u của bá tánh.
Chỉ tiếc Thái tử luôn rình rập, hắn đâu dám nhập kho hết chỗ bạc trắng kia, kết quả là ta được lợi.
Bây giờ nói ta giàu địch quốc thì hơi quá, nhưng làm một tiểu phú bà tự do tiêu tiền thì dư sức.
"Ngươi nói xem, đợi bọn họ phát hiện mấy bức thư pháp của danh gia, cổ vật, bảo vật kia toàn là đồ giả… sẽ có biểu cảm gì nhỉ?"
Tuế Tuế nhíu mày, dùng một ngón tay đẩy trán ta ra xa:
"Chắc giống y biểu cảm của ta bây giờ đấy!"
Ta liếc nhìn vết bẩn trên váy nàng, chột dạ im bặt.