Triêu Triêu Tuế Tuế

Chương 6



Ta và Tuế Tuế vốn lớn lên cùng nhau ở cô nhi viện.

 

Không ruột rà thân thích, nhưng tình cảm từ nhỏ đã sâu đậm.

 

Viện trưởng thấy hai đứa lúc nào cũng dính lấy nhau, nên đặt tên là "Tuế Tuế" và "Triêu Triêu" (Sáng sáng, năm năm), mong chúng ta mãi không rời xa.

 

Trẻ con trong viện nhiều, quần áo không đủ mặc.

 

Mỗi chiếc đều vá chồng vá, đứa lớn mặc xong truyền lại cho nhỏ, đứa nhỏ lớn lên lại truyền tiếp cho đứa nhỏ hơn.

 

Tuế Tuế thích đẹp, ước mơ cả đời là có một chiếc váy mới của riêng mình.

 

Nhưng khi viện trưởng mang một chiếc váy mới tinh đến cho nàng, nàng chỉ lắc đầu:

 

"Đưa cho bạn khác đi, cháu muốn ở lại với Triêu Triêu, không đi đâu cả."

 

Lớn lên, nàng lại vô tình trở thành bác sĩ ngoại khoa, ngày ngày mặc áo blouse trắng, đến cả hoa tai cũng không dám đeo, sợ lỡ tay rơi vào bụng bệnh nhân.

 

May mà những năm qua đi theo Cố Hoài Dã, cũng coi như được "công tác" mặc váy một lần cho thỏa ước mơ.

 

10

 

Có tiền có thời gian, không ai quản thúc, trai đẹp bên cạnh, khuê mật kề vai, đời thế thì còn gì bằng.

 

Bất kể ở thời đại nào, cũng đều là ngày tháng khiến người ta mê say.

 

Mấy tháng qua, ta và Tuế Tuế giống như mãnh hổ xuống núi, dã thú sổng chuồng.

 

Từ công tử phong lưu đất Giang Nam đến hán tử rắn rỏi vùng Tái Bắc, đúng là ăn quen mùi chẳng muốn dừng!

 

Cho đến khi Cố Hoài Chiêu tìm được ta, ta vẫn không hề hay biết, còn đang nghiêm túc dạy một tiểu ca ca trong kỹ viện vẽ khuông nhạc.

 

"Quần… kéo thấp chút nữa đi~"

 

Ta cầm lông chim chỉ trỏ:

 

"Ngươi xem này, sáu múi thì chỉ vẽ được bốn đường, chứ tám múi mà lộ hết ra thì đủ năm đường hẳn hoi!"

 

Chàng trai mặt mũi khôi ngô, đôi mắt sâu thẳm, nghe xong đỏ mặt, ngại ngùng kéo quần xuống thêm một tấc.

 

Ta hài lòng xoa tay, ngón tay chỉ còn cách cơ bụng săn chắc nửa phân thì…

 

Một bàn tay lạnh lẽo như thép chộp lấy cổ tay ta.

 

"— Lục Triêu Triêu!"

 

Thanh âm quen thuộc mang theo hơi lạnh khiến tim ta thót lên.

 

Ngẩng đầu lên đã chạm ngay ánh mắt đen kịt như sắp nhỏ ra mực của Cố Hoài Chiêu.

 

Ánh mắt hắn băng lạnh, sắc mặt uể oải mệt mỏi.

 

Cũng phải thôi.

 

Vài tháng ngắn ngủi, triều đình đã long trời lở đất.

 

Ngay lúc mọi người cho rằng đại cục đã định, Thái tử ẩn nhẫn bao năm đột nhiên phản kích.

 

Một chiêu khiến thế lực của Tam hoàng tử trên triều gần như tan nát một nửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tấu chương trình lên, từ tham ô quân phí, chiếm đất trái phép, kéo bè kết đảng, đến âm thầm nuôi quân riêng…

 

Tội danh chi chít mấy chục trang, chứng cứ xác thực, chẳng còn cách chối cãi.

 

Lão hoàng đế bắt đầu nghi ngờ, Tam hoàng tử cũng sinh lòng nghi kỵ, lập tức phái Cố Hoài Chiêu đích thân điều tra.

 

Hắn mấy tháng nay vừa tìm ta vừa điều tra vụ án, chắc cũng sắp kiệt sức.

 

Chuyện đã đến nước này.

 

Ta chớp chớp mắt, ngơ ngác hỏi:

O mai d.a.o Muoi

"Vị này cũng là tiểu quan trong lầu hoa sao? Sao trước giờ chưa từng thấy nhỉ?"

 

Cố Hoài Chiêu nhíu mày, ánh mắt khóa c.h.ặ.t ta:

 

"— Nàng không nhận ra ta?"

 

Ta lắc đầu:

 

"Lúc rơi xuống vực bị thương đầu, nhiều chuyện không nhớ nữa. Ngươi nhận ra ta sao? Ta tên là… Lục Triêu Triêu?"

 

11

 

Cố Hoài Chiêu thăm dò mấy lần, cuối cùng cũng chấp nhận chuyện ta "mất trí nhớ".

 

Dù sao ta cũng là bị liên lụy vào cuộc tranh giành quyền lực của bọn họ mới bị truy sát, rơi xuống vực.

 

Manh mối hắn điều tra được… không ngoài dự đoán, đều chỉ về phía Thái tử.

 

Chưa được mấy hôm, Cố Hoài Dã cũng đuổi theo tới.

 

"Tuế Tuế đâu? Tuế Tuế đâu rồi?!"

 

Ta hoảng hốt trốn sau lưng Cố Hoài Chiêu, dáng vẻ mờ mịt như thể kích động đến Cố Hoài Dã.

 

"Ngươi nói đi! Ngươi ở đây, sao có thể không có Tuế Tuế?"

 

Cố Hoài Chiêu kéo ta vào lòng, ngăn Cố Hoài Dã đang điên cuồng lại.

 

"Triêu Triêu mất trí sau khi rơi xuống vực, tỉnh lại đã không thấy Tuế Tuế. Thậm chí… nàng không còn nhớ đến Tuế Tuế nữa."

 

Cố Hoài Dã lắc đầu như không tin nổi:

 

"Không thể nào! Hai người họ luôn dính như hình với bóng! Nàng ở đây, sao Tuế Tuế lại mất tích?"

 

Hắn như phát điên, túm lấy cổ áo Cố Hoài Chiêu:

 

"Là ngươi đúng không? Ngươi giấu Tuế Tuế đi rồi đúng không?! Ngươi tìm được thê tử ngươi, liền không muốn ta tìm được người của ta?! Ngươi… ngươi sợ…"

 

Chưa nói hết câu đã bị Cố Hoài Chiêu tung một cú đ.ấ.m thẳng mặt.

 

"Bình tĩnh lại! Lục Tuế Tuế chắc chắn vẫn còn sống, ta đã phái thêm người tìm rồi!"

 

Cố Hoài Dã khóe môi rỉ m.á.u, nhưng ánh mắt đã khôi phục chút tỉnh táo:

 

"Đúng! Tuế Tuế nhất định còn sống!"