Lục Chiếu Thâm không hỏi Hứa Tinh Triết câu nói kia là thật hay giả, mà Hứa Tinh Triết cũng không khóc nữa.
Cả hai đều đồng loạt lựa chọn phớt lờ, sự hối hận và níu kéo đều bị cố tình bỏ quên.
Hứa Tinh Triết đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối, rồi nhìn về phía Lục Chiếu Thâm, mà Lục Chiếu Thâm cũng đang nhìn cậu. Ánh sáng nơi chân trời có phần mệt mỏi, lười biếng rơi xuống hàng mi và khuôn mặt hắn, đôi mắt sau thấu kính và làn mi ấy trông sâu hơn mọi khi.
Mũi của Hứa Tinh Triết bị nước mắt làm nghẹt, cậu cố gắng hít vào, không những không thông mà còn khiến đầu đau nhói, vừa thút thít một tiếng thì Lục Chiếu Thâm đã lặng lẽ đưa khăn giấy ra trước mặt cậu.
Cứ cho là như vậy đi, nhưng tại sao đến cả ngón tay của Lục Chiếu Thâm cũng đẹp thế chứ?
Hứa Tinh Triết cảm thấy mình xong đời rồi.
Lục Chiếu Thâm đã đẩy cậu ra vô số lần, mỗi lần Hứa Tinh Triết đều nghĩ rằng giây tiếp theo mình nên quay người rời đi, cậu đã âm thầm thề rằng sẽ không làm con chó trung thành nữa, nhưng chỉ cần Lục Chiếu Thâm ngoắc tay, cậu lại không biết xấu hổ mà chạy đến, như thể không biết đau.
Cậu để mặc Lục Chiếu Thâm dẫn mình đến cổng trường, nhìn hắn vẫy taxi, rồi dừng lại ở cửa trung tâm thương mại.
Thứ bảy, trung tâm thương mại đông người là chuyện đương nhiên, Hứa Tinh Triết vốn rất ghét chốn đông người, nhưng khi nắm chặt tay Lục Chiếu Thâm, cậu lại yên tâm cúi đầu, để mặc hắn dắt mình len qua dòng người.
Trung tâm thương mại nắm bắt cơ hội mùa tựu trường, khu gia dụng bày đầy đủ các bộ đồ dùng ký túc xá, thứ gì cũng có. Lục Chiếu Thâm vốn không phải người thích mua sắm, Hứa Tinh Triết càng không, nên hắn cũng không cần hỏi ý kiến, biết cậu thích màu xanh nên liền chọn cho cậu một bộ đồ sinh hoạt màu xanh.
Hứa Tinh Triết ôm đồ của mình, nhìn Lục Chiếu Thâm ở phía trước giúp cậu chọn đủ mọi thứ, cảm giác không khác gì một cặp vợ chồng nhỏ sắp kết hôn đang trang trí phòng tân hôn. Tim cậu đập nhanh, mặt cũng đỏ bừng không tự chủ, liền nhảy hai bước chạy đến bên cạnh Lục Chiếu Thâm, thừa lúc không ai chú ý ở hai bên, hôn chụt một cái lên má hắn.
"Lục Chiếu Thâm, sau này bọn mình mua nhà ở đâu đây? Ở Nam Cảng hay ở Khê Thành... hay là Khê Thành đi, mặc dù ngành tài chính ở Nam Cảng phát triển hơn, nhưng bây giờ Khê Thành cũng đang phát triển tốt lắm! Hơn nữa, hơn nữa, giá nhà ở Khê Thành rẻ hơn chỗ này, bọn mình có thể dùng ít tiền hơn để mua căn nhà to hơn, phòng ngủ nhất định phải thật lớn, vì tớ thích giường to, đúng rồi, bọn mình có thể mang Đa Đa về nuôi, còn có thể mua thêm một bé chó nhỏ để bầu bạn cho nó nữa..."
Hứa Tinh Triết đang nói mà cả người đều phấn khích, nhưng vừa thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lục Chiếu Thâm, cậu như bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu, lập tức xụ mặt, vai cũng rũ xuống, tiếp tục lẽo đẽo đi sau Lục Chiếu Thâm.
Nhưng đi chưa được bao lâu, cậu lại rón rén tiến lên, nhỏ giọng nói: "Thật ra Nam Cảng cũng được, chỉ cần cậu chịu làm bạn trai tớ."
Lục Chiếu Thâm quay đầu lại tặng Hứa Tinh Triết một ánh mắt lạnh như băng, Hứa Tinh Triết như thể nhìn thấy cả hàm răng nghiến chặt và nắm đấm siết chặt của hắn, liền run lên một cái, lập tức ngoan ngoãn trở lại.
Chỉ ngoan được chưa đầy nửa giây, cậu lại bắt đầu bực mình: Quả nhiên, Lục Chiếu Thâm cũng hèn hạ giống mình.
Hứa Tinh Triết nói chuyện nhẹ nhàng tử tế thì hắn chẳng thèm để ý, nhưng chỉ cần cậu khóc một cái, hắn mới bất chợt mềm lòng mà bố thí chút dịu dàng.
Hứa Tinh Triết bỗng cảm thấy Lục Chiếu Thâm hình như cũng không phải tường đồng vách sắt gì cho cam, hắn cũng có điểm yếu, có sơ hở, cậu đang định bước tới vạch trần thì thấy Lục Chiếu Thâm lấy điện thoại ra, dường như đang xem tin nhắn mới hiện lên.
Nhưng Lục Chiếu Thâm chỉ liếc mắt một cái rồi tắt ngay đi, chuẩn bị cất điện thoại vào túi thì bị Hứa Tinh Triết chộp lấy.
"Tin gì thế?"
"Thông báo trong nhóm lớp."
Lục Chiếu Thâm từ lâu đã quen với sự nghi thần nghi quỷ của Hứa Tinh Triết, hồi cấp ba chưa có điện thoại, Hứa Tinh Triết có thể đuổi theo hắn chạy qua hai tòa nhà chỉ để hỏi tại sao hắn lại dạy toán cho bạn nữ khác.
Hứa Tinh Triết giật lấy điện thoại của Lục Chiếu Thâm, ép hắn mở khóa. Lục Chiếu Thâm sao có thể chiều theo cậu, quay đầu định đi thẳng.
Nhưng Hứa Tinh Triết lại nắm lấy tay hắn, rồi chớp thời cơ nhanh như chớp, dùng dấu vân tay của hắn để mở khóa.
Điện thoại vẫn đang ở trang vừa mở, một khung chat WeChat, tên ở trên rõ ràng là nickname của con gái, nội dung trong khung cũng là tin nhắn gửi từ một cô gái.
【 Đàn em, ký túc xá thế nào rồi? Có quen không? 】
Lục Chiếu Thâm chưa trả lời, nhưng Hứa Tinh Triết đã tức đến bốc khói, "Mới khai giảng đã lăng nhăng khắp nơi, Lục Chiếu Thâm, trong mắt cậu còn có người bạn trai tương lai này không?"
Xung quanh người qua kẻ lại, Hứa Tinh Triết hoàn toàn không biết ngại, giọng nói to như thể muốn cả thế giới đều nghe thấy.
Sắc mặt Lục Chiếu Thâm lập tức trầm xuống.
Hứa Tinh Triết kéo vị đàn chị kia vào danh sách đen, sau đó thoát khỏi khung trò chuyện, định xem có còn tình địch nào khác không, kết quả lại nhìn thấy trong danh sách có một người được ghim lên đầu, phần ghi chú thì chưa kịp nhìn rõ, nhưng hình đại diện trông rất quen.
"Này?"
Hứa Tinh Triết còn chưa kịp nhìn kỹ, thì Lục Chiếu Thâm đã giật lại điện thoại, Hứa Tinh Triết bị lực kéo theo quán tính mà ngã vào lòng Lục Chiếu Thâm, cậu ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt, bỗng nhiên linh quang lóe lên, "Em nhớ ra rồi, đó là ảnh đại diện WeChat của em!"
Lục Chiếu Thâm nhíu mày, đẩy cậu ra: "Không phải."
"Phải mà! Cậu dám mở ra cho tớ xem không?"
Lục Chiếu Thâm cảm thấy ngực nghẹn hơi, chỉ muốn khâu cái miệng lắm lời bên cạnh lại.
Nhưng Hứa Tinh Triết nhanh tay hơn một bước, cậu kéo Lục Chiếu Thâm vào góc khu rượu vang ít người lui tới, rồi nghiêng người tới gần, gần đến mức gần như hôn vào môi hắn.
"Cậu chọn mở ra cho tớ xem? Hay để tớ hôn cậu ở đây?"
Hứa Tinh Triết mấy năm nay đã uy ***** Lục Chiếu Thâm vô số lần, viện đủ mọi lý do, nhưng đây là lần *****ên cậu nắm chắc phần thắng, còn Lục Chiếu Thâm thì rơi vào thế yếu.
*
"Lục Chiếu Thâm, tớ cho cậu nụ hôn đầu của tớ có được không?"
"Lục Chiếu Thâm, làm bạn trai tớ đi, cậu rủ lòng thương mà cong một chút thôi, tớ sẽ yêu cậu cả đời, siêu có lời luôn!"
Trong ba năm qua, Hứa Tinh Triết đã nói bao nhiêu câu tương tự như vậy, Lục Chiếu Thâm đã không còn nhớ nổi nữa. Dù sao thì Hứa Tinh Triết cũng nói xong là quên, hôm sau lại bám lấy hắn như cũ.
Giống như lúc nãy khi tính tiền, ngay trước mặt hàng dài người xếp hàng, Hứa Tinh Triết ghé sát tai Lục Chiếu Thâm thì thầm rằng muốn đi thuê phòng, còn tiện tay lấy hai hộp bao cao su ném vào xe đẩy. Thế mà vừa tính tiền xong, vừa lên taxi ở cửa trung tâm thương mại, cậu đã mệt đến mức tựa đầu vào vai Lục Chiếu Thâm ngủ thiếp đi.
Cậu đã ngồi xe suốt buổi sáng, lại đi siêu thị cả nửa ngày, sao có thể không mệt chứ.
Hứa Tinh Triết tuy nhiều lời và mặt dày, nhưng vẫn rất tiểu thư, yếu ớt đúng kiểu yếu ớt.
Tay cậu đặt trên đùi Lục Chiếu Thâm, lòng bàn tay còn hằn vết đỏ do bị quai túi nhựa siết chặt, giờ vẫn chưa tan. Lục Chiếu Thâm thấy cậu ngủ say rồi, liền nắm lấy tay cậu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa trong lòng bàn tay cậu.
Hứa Tinh Triết một khi đã ngủ thì mềm nhũn như không xương, có lẽ vì vai Lục Chiếu Thâm cứng quá, tựa được một lúc liền trượt xuống, cuối cùng gối thẳng lên đùi Lục Chiếu Thâm mà ngủ tiếp.
Lục Chiếu Thâm hơi bất ngờ, nhưng cũng không giận.
Hứa Tinh Triết lúc ngủ luôn ngủ rất say, có lẽ do bản tính vô tư, Lục Chiếu Thâm biết cậu sẽ không tỉnh, nên lén đưa tay sờ mái tóc xoăn mới làm của cậu. Ngũ quan của Hứa Tinh Triết dường như đã trưởng thành hẳn trong kỳ nghỉ hè vừa rồi, sống mũi vốn hơi tù giờ đã cao và thẳng, má bánh bao cũng bớt đi nhiều, cằm trở nên thon gọn.
Lục Chiếu Thâm trong lòng chợt thấy hơi trống trải.
Hứa Tinh Triết dù nói chuyện hay hành động đều giống như một đứa nhỏ, miệng không có phanh mà cũng chẳng hiểu chuyện gì, mỗi lần Lục Chiếu Thâm ôm cậu đều cảm thấy mình đang làm chuyện xấu. Nhưng bỗng một ngày, hắn nhận ra đứa nhỏ đó đã lớn, từ diện mạo đến cơ thể đều toát ra sức hút, nhẹ nhàng thôi cũng đủ trở thành đối tượng thèm muốn của người khác.
Ánh mắt của bạn cùng phòng Hứa Tinh Triết cứ lởn vởn mãi trong đầu Lục Chiếu Thâm, không xua đi được.
Hứa Tinh Triết ba năm qua chỉ xoay quanh hắn, quên mất việc nhìn sang người khác.
Lục Chiếu Thâm dùng đầu ngón tay ***** đôi môi của Hứa Tinh Triết, hắn nghĩ, sau này Hứa Tinh Triết cũng không được phép nhìn người khác.
Khi Hứa Tinh Triết bị Lục Chiếu Thâm lay dậy, gọi tỉnh khỏi giấc ngủ, thì taxi đã đến cổng trường. Cậu ngơ ngác nhìn cổng trường Đại học Nam Cảng qua cửa kính xe, cảm thấy như mình vừa bỏ lỡ cả một gia tài.
"Chúng ta không phải đi thuê phòng sao?!"
Ánh mắt Lục Chiếu Thâm lạnh lùng, hắn lấy điện thoại quét mã QR của tài xế, sau đó một tay xách túi đồ, một tay kéo Hứa Tinh Triết xuống xe.
Hứa Tinh Triết phản đối: "Đồ lừa đảo Lục Chiếu Thâm! Cậu nói mà không giữ lời!"
"Tôi đồng ý với cậu khi nào rồi?"
Hứa Tinh Triết đỏ bừng mặt, cũng không bịa ra được cái cớ nào,
chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Chiếu Thâm bước vào cổng trường.
Cậu đuổi theo, lẩm bẩm bên cạnh hắn: "Đồ tra nam, đại tra nam, trên giường còn gọi người ta là Tiểu Tinh Tinh..."
Lục Chiếu Thâm cảm thấy Hứa Tinh Triết lúc ngủ vẫn đáng yêu hơn.
Đến dưới ký túc xá, Lục Chiếu Thâm đưa túi đồ cho Hứa Tinh Triết, nhưng cậu không chịu lên lầu.
"Chiều nay cái người đó thật đáng ghét, vậy mà lại là bạn cùng phòng của tớ."
Lục Chiếu Thâm phản ứng lại, không vui và cảnh giác nhìn về phía Hứa Tinh Triết.
"Cậu ta nói tớ là chó li.ếm." Hứa Tinh Triết mách lẻo, nhưng lại không có mấy tự tin, vừa cầm túi đồ vừa nói: "Dù tớ luôn theo đuổi cậu, nhưng chắc tớ cũng không thảm hại đến mức là chó li.ếm đâu nhỉ. Lục Chiếu Thâm, tớ hỏi cậu một câu, tớ... tớ có khiến cậu cảm thấy ghê tởm không?"
Lục Chiếu Thâm sững người, câu này từ miệng Hứa Tinh Triết nói ra còn khiến người ta cảm thấy uất ức hơn cả nước mắt.
"Tớ theo đuổi cậu ba năm, tuy là tớ chủ động, nhưng cậu cũng từng có phản ứng mà, không thể nào là cậu hoàn toàn không thích tớ chứ?"
Lục Chiếu Thâm lặng lẽ nhìn vào mắt Hứa Tinh Triết, không phân biệt được cậu đang làm nũng hay thực sự không vui.
"Không ghê tởm." Hắn vẫn trả lời như vậy.
Khóe miệng Hứa Tinh Triết nhếch lên, khôi phục lại nụ cười trên gương mặt.
"Tớ biết ngay mà," Hứa Tinh Triết nhướng mày, đắc ý nói: "Cậu đừng giả vờ nữa, rõ ràng là yêu tớ muốn chết."
Lục Chiếu Thâm quay người bỏ đi.
Hứa Tinh Triết vui quá hóa buồn, chỉ có thể im lặng nhìn bóng lưng của Lục Chiếu Thâm, trong lòng mắng thầm: Đồ tra nam thối.
Nửa tiếng sau, Lục Chiếu Thâm nhận được một tin nhắn, vẫn là do Hứa Tinh Triết gửi đến:
"Nhật ký làm chó liế.m của Hứa Tinh Triết, ngày 1 tháng 9 năm 202X."
"Hôm nay Lục Chiếu Thâm trải giường cho mình, còn cùng mình đi siêu thị nữa, thật sự rất vui, nhưng cậu ấy từ chối lời mời của bạn cùng phòng mình, lại có chút không vui. Mẹ gọi điện dặn mình phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, mình sẽ làm được, nhưng nếu Lục Chiếu Thâm có thể giúp mình một chút thì sẽ tốt hơn."
"Ngày thứ 707 thích Lục Chiếu Thâm, cậu ấy vẫn chưa nói thích mình, nhưng cũng không sao, mình vẫn có thể kiên trì được, cũng hy vọng Lục Chiếu Thâm biết nắm bắt thời gian."