Trò Chơi Sinh Tồn Trong Cơn Đói Khát

Chương 136: Bản Đồ Ngày Tận Thế



 

Mãi đến khoảng bảy ngày sau, những người lên bờ sau khi vượt qua một ngọn núi cuối cùng cũng nhìn thấy khói bếp bốc lên từ đằng xa.

 

“Ở đằng kia có người!” Tinh thần mọi người đều phấn chấn. Họ đã đi bộ gần bốn mươi ngày, chịu đựng đến tận giới hạn. Nếu tiếp tục đi mà không có hy vọng, e rằng lòng người sẽ tan rã.

 

Lão Vương dẫn đường ở phía trước. Khi nhìn thấy dấu vết con người, sự căng thẳng trong lòng ông ta chợt thả lỏng, thân thể không khỏi lảo đảo. May mắn người bên cạnh đỡ kịp, tránh cho ông ta ngã ngay tại chỗ.

 

“Cảm ơn.”

 

“Đội trưởng Vương, ông uống chút nước đi.” Thẩm Tiêu đưa chiếc bình giữ nhiệt của mình cho ông. Nước trong bình là tuyết được đun sôi từ đêm qua.

 

Đội trưởng Vương biết cơ thể mình có chút bất ổn nên không từ chối. Ông ta uống một ngụm nhỏ rồi chỉ huy mọi người tiếp tục đi tới.

 

Nửa ngày sau, họ đến trước một sườn đồi. Ở đây có một hàng dài nhà tuyết, có lẽ mỗi nhà đều có người ở. Nghe tiếng động bên ngoài, những người trong nhà vội vàng chui ra.

 

“Lão Vương!” Người bước ra từ căn nhà tuyết lớn nhất vừa thấy Đội trưởng Vương liền kêu lên, “Đã nhiều ngày như vậy, tôi cứ tưởng các ông đi nơi khác rồi.”

 

“Đừng nói nhảm nữa, mau cho chúng tôi ăn!” Đó là câu đầu tiên Đội trưởng Vương nói khi gặp lại đồng nghiệp cũ.

 

“À, đúng rồi, mau lên!” Người kia lập tức gọi những người trong nhà tuyết, “Người trên tàu vũ trụ đến rồi, mau chuẩn bị đồ ăn cho họ!”

 

Theo tiếng hô đó, cả sườn đồi bỗng trở nên náo nhiệt.

 

Mọi người nối tiếp nhau bước ra khỏi nhà tuyết, người mang nước nóng, người mang thức ăn. Thẩm Tiêu cũng nhận được một miếng bánh ngô nhỏ, cô đưa cho Lâm Đồng: “Ăn đi.”

 

Suốt thời gian qua, cô và Trử Đình đều có không gian riêng chứa rất nhiều thức ăn nên không bị đói nhiều. Lúc này tuy cũng muốn ăn, nhưng vẫn tốt hơn những người khác.

 

Lâm Đồng bẻ một miếng nhỏ, rồi đưa phần bánh ngô còn lại cho người bên cạnh. Người đó vội c.ắ.n một miếng nhưng cũng không ăn hết, lại đưa tiếp cho người kế tiếp.

 

Cảnh tượng ấy diễn ra đồng thời ở nhiều nơi trên sườn đồi.

 

Có đồ ăn thức uống, những người lên bờ đều thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới quan tâm đây là nơi nào.

 

“Đây sẽ là nơi mọi người định cư sau này.” Người nói không phải Đội trưởng Vương, vì ông ta đã ngã xuống, mà là người đàn ông đầu tiên bước ra từ nhà tuyết, người đã tiếp quản quyền chỉ huy. “Mọi người vào nhà nghỉ ngơi trước, những chuyện còn lại sẽ nói sau.”

 

Ba người Thẩm Tiêu nghe theo sắp xếp, được đưa vào một căn nhà tuyết để nghỉ. Nhà tuyết ở đây không lớn, chỉ vừa đủ để đứng thẳng; người cao hơn một chút phải khom lưng, ví dụ như Trử Đình lúc này chỉ có thể lom khom.

 

Nhà tuyết này không được xây riêng để chào đón họ. Bên trong có nhiều vật dụng sinh hoạt của người khác, có lẽ đã có chủ, ba người chỉ tạm mượn để nghỉ ngơi.

 

Biết vậy, ba người không lãng phí thời gian, nhanh chóng chui vào chăn để nghỉ.

 

Khi họ tỉnh dậy lần nữa, trời đã tối. Trong nhà tuyết không còn ai khác, nhưng bên ngoài có tiếng người trò chuyện. Vì thời tiết quá lạnh, để thông báo điều gì đó mà không có không gian lớn để tập trung, các quản lý đã đến từng nhà để báo.

 

Thẩm Tiêu và những người khác tỉnh dậy là do quản lý nhỏ gọi.

 

Người đó đại khái kể lại tình hình hiện tại: Sau trận động đất, lục địa chịu tổn thất nặng nề, nhiều thành phố ven biển cũng bị nước biển nhấn chìm. Những người hiện đang sống trong nhà tuyết đều là người sống sót sau trận động đất, và nơi họ đang ở là khu vực ít bị ảnh hưởng hơn, nên mọi người tạm thời dựng trại tại đây để bắt đầu lại từ đầu.

 

“Chúng tôi không biết chính xác hiện còn bao nhiêu người sống sót. Điều duy nhất có thể làm là để những người còn lại tiếp tục sống. Nhưng tình hình thời tiết hiện nay các vị cũng thấy đấy, không trồng trọt được gì, cũng không thể chăn nuôi. Lâu dần, mọi người sẽ c.h.ế.t vì lạnh hoặc vì đói. Vì vậy, chúng tôi đã nhất trí quyết định, đa số sẽ được tổ chức đi đào không gian ngầm, và một phần nhỏ sẽ đi tìm kiếm người sống sót cùng vật tư xung quanh. Giờ các vị đến, chúng tôi có thêm người, tôi tin tốc độ xây dựng nơi trú ẩn dưới lòng đất sẽ nhanh hơn nhiều. Thời gian cấp bách, hai vợ chồng các vị định tham gia công việc nào?”

 

Thẩm Tiêu và Trử Đình nhìn nhau, Trử Đình nói: “Chúng tôi sẽ cùng mọi người đi đào boong-ke dưới lòng đất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Được rồi, tôi sẽ ghi danh cho các vị.” Quản lý nhỏ nói, “Các vị yên tâm, những người đi đào không gian ngầm sẽ được cung cấp đầy đủ thức ăn, và tổ chức sẽ dựng nhà tuyết cho các vị, nên không cần lo lắng gì.”

 

Quản lý nhỏ lại nói thêm với Thẩm Tiêu và những người khác một vài chi tiết vụn vặt, rồi cáo từ sang nhà kế tiếp.

 

Vì đã tỉnh, Thẩm Tiêu và những người khác không thể tiếp tục nằm nữa. Cô mặc quần áo, ra ngoài vươn vai. Đúng lúc ấy, một nhóm người tan ca đi tới. Thẩm Tiêu định tránh đường, thì một người trong nhóm nhận ra cô.

 

“Cô Thẩm?”

 

Thẩm Tiêu nghe tiếng, quay lại nhìn, thấy một người quen bước ra từ đám đông – là người quản lý khách sạn ngày trước.

 

“Thật sự là cô?” Người quản lý có lẽ không ngờ lại gặp người quen cũ ở đây, xúc động không giấu nổi.

 

“Là tôi.” Thẩm Tiêu cũng hơi bất ngờ.

 

“Tốt quá rồi!” Anh ta bước lên định ôm Thẩm Tiêu, nhưng bị Trử Đình chặn lại giữa chừng: “Anh muốn làm gì?”

 

Bất ngờ nhìn thấy Trử Đình, người quản lý sững sờ, rồi khi nhận ra hai người này đi cùng nhau, lập tức thản nhiên ôm chầm lấy Trử Đình: “Thật tốt khi gặp lại người quen.”

 

Trử Đình bị ôm chặt: “…”

 

Người quen gặp lại nhau không tránh khỏi xúc động, dù chỉ là một phía. Sau khi ôm xong, người quản lý nhiệt tình mời ba người Trử Đình đến nhà tuyết của mình.

 

Trong lúc trò chuyện trên đường đi, Thẩm Tiêu biết được từ miệng người quản lý rằng, hầu hết người trong khách sạn đã thiệt mạng trong trận động đất. Anh ta may mắn hơn vì hôm đó đến lượt nghỉ ngơi bên ngoài nên đã kịp chạy thoát. Sau đó, anh ta theo dòng người đến đây. Vì có kinh nghiệm chỉ huy đào boong-ke dưới lòng đất, anh ta được tổ chức sắp xếp làm việc tại đó.

 

Nhắc đến công việc dưới lòng đất, người quản lý chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “À, tôi nhớ các vị có thanh kiếm đó, bây giờ còn không?”

 

“Chúng tôi không làm mất.” Trử Đình nói.

 

“Tốt quá!” Người quản lý mừng rỡ. Anh ta từng tận mắt thấy thanh kiếm đó đào đất nhanh đến mức nào: “Chúng tôi cần các vị!”

 

Biết người quản lý đang nói gì, thật ra khi quản lý nhỏ nhắc đến việc đào boong-ke, họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc thanh cổ kiếm bị lộ. Bây giờ có người quản lý này, đúng lúc giúp họ tiết kiệm lời nói.

 

“Chúng tôi cũng muốn sớm chuyển đến nơi ấm áp.” Trử Đình nói, “Nếu tổ chức cần, cứ nói với chúng tôi.”

 

“Có câu nói này của các vị, tôi yên tâm rồi. Các vị cứ ngồi đây, tôi ra ngoài một lát.” Người quản lý nói xong liền rời khỏi nhà tuyết.

 

Những chuyện tiếp theo diễn ra rất tự nhiên – thanh cổ kiếm được mang ra sử dụng như một công cụ đào đất.

 

Tất nhiên, sự xuất hiện của thanh kiếm phi thường ấy vẫn khiến nhiều người bàn tán. Ánh mắt mọi người nhìn Thẩm Tiêu và Trử Đình cũng có thêm phần khác lạ. Tuy vậy, trong giai đoạn đầu xây dựng, ai nấy đều kiềm chế, không hỏi sâu về nguồn gốc của nó. Trọng tâm chính vẫn là việc chuyển xuống lòng đất, chỉ là họ đối xử với ba người Thẩm – Trử – Lâm lịch sự hơn so với người bình thường.

 

Nhiệt độ dưới lòng đất cao hơn trên mặt đất. Sau khi đào sâu hơn một trăm mét, con người đã có thể sinh sống. Nhưng để sinh vật tồn tại, tổ chức dự kiến phải đào sâu đến một trăm hai mươi mét.

 

Có cổ kiếm giúp đỡ, tốc độ đào nhanh hơn nhiều. Về cơ bản, mọi người thay phiên nhau đào, còn những người khác vận chuyển đất và đá vụn từ dưới lòng đất lên. Số đất đá này được dùng để trộn với nước làm gạch, xây dựng nhà ở trên mặt đất.

 

Khoảng hai tháng sau, nơi ở dưới lòng đất cuối cùng cũng được đào đến độ sâu một trăm hai mươi mét, nhưng nhiệt độ vẫn còn hơi thấp, nên kế hoạch ban đầu thay đổi, đào sâu thêm mười mét nữa. Đồng thời, do nhiệt độ trên mặt đất quá thấp, một nửa không gian ở độ sâu một trăm hai mươi mét được để trống để chuyển người xuống trước, nửa còn lại tiếp tục đào sâu hơn.

 

Đến khi tất cả mọi người chuyển xuống lòng đất, lại thêm một tháng trôi qua, và lượng thức ăn đã gần cạn kiệt.