Edit: Nhân Sâm Trắng
Không biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ đã hoàn toàn yên tĩnh.
Những xúc tu đỏ như máu cũng đã trở lại trạng thái bình thường, lặng lẽ quấn quanh biệt thự nhà họ Dương.
Cảnh tượng này y hệt như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Kính cửa sổ biệt thự có khả năng cách âm khá tốt. Chỉ cần những xúc tu đỏ máu không va đập vào kính, hầu như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài.
Thêm vào đó, dù có cố gắng nhìn ra ngoài, cũng không thể thấy được gì.
Bởi thế giới ngoài kia đã bị bao phủ trong lớp sương mù kỳ lạ. Thêm vào đó là màn đêm dày đặc, tất cả trở nên mờ mịt không rõ ràng.
Nhưng ở một nơi nguy hiểm tột cùng như vậy, làm những chuyện vô cùng liều lĩnh, tất nhiên, Nguyễn Thanh luôn cẩn thận cảnh giác xung quanh.
Chính vì thế, ngay khi vết máu xuất hiện trên mặt đất, cậu đã lập tức nhận ra.
Nhưng không kịp nữa rồi...
Vừa rồi, tốc độ biến mất của ba người đó nhanh đến nỗi Nguyễn Thanh tận mắt chứng kiến mà cũng khó tin, chỉ mất chưa đầy ba giây.
Ba giây hoàn toàn không đủ để cậu rời khỏi nơi này.
Thậm chí, còn không đủ để dọn dẹp tài liệu trên bàn.
Dù có chạy khỏi thư phòng, chắc chắn cũng sẽ bị bắt ngay lập tức.
Dù sao, năng lực cảm nhận của Dương Văn Mẫn mạnh đến mức kinh khủng.
Nguyễn Thanh không tin mình có thể thoát khỏi tầm mắt của ông ta.
Nhưng trí óc cậu lại hoạt động cực kỳ nhanh nhạy. Ba giây không đủ để rời đi, nhưng lại đủ để cậu giấu con robot.
Xét cho cùng, nếu một con robot hình bóng máu xuất hiện ở đây, thì hoàn toàn không thể giải thích nổi.
Còn chuyện cậu xuất hiện, lại là điều hợp lý hơn nhiều.
Úc Thanh vốn đã muốn tìm hiểu nguyên nhân cái chết của Dương Thần Phong, trước đó vì sợ vi phạm quy tắc nhà họ Dương mà bị ném vào màn sương, nên không dám đến đây.
Nhưng giờ đây, rõ ràng cậu chẳng sống được bao lâu nữa. Dành chút hơi tàn cuối cùng lén lút lên đây điều tra, hoàn toàn là điều hợp lý.
Không có chuyện làm sụp đổ hình tượng gì cả.
Chỉ là, liệu đêm nay cậu có thể sống sót hay không, lại là điều không thể đoán trước.
Dương Văn Mẫn là một trong những "dòng chính" đời đầu của nhà họ Dương. Theo tài liệu trên bàn, ông ta đã tồn tại ít nhất vài trăm năm.
Chỉ là bề ngoài luôn thay đổi danh tính.
Đến một thời điểm nhất định, ông ta lại trở thành "ông nội".
Sau khi "ông nội" qua đời, ông ta sẽ thuận lợi biến thành "con trai", trở thành người cầm quyền mới của nhà họ Dương.
Dương Văn Mẫn dường như đặc biệt chú trọng vào kế hoạch "tạo thần." Ngay cả với đứa con trai mà mình nuôi nấng nhiều năm, ông ta vẫn có thể lạnh lùng nói ra những lời như thế, thì đối với cậu - một "con rể" chẳng liên quan gì, lại càng không chút do dự.
Nhưng nhờ vậy, cậu cũng có thể quan sát thái độ của Dương Thần Cẩn và Dương Thần Ngôn.
Nếu hai người bọn họ dù phải đối đầu với Dương Văn Mẫn mà vẫn muốn bảo vệ cậu, thì chứng tỏ họ thực sự có ý định làm điều gì đó với cơ thể này của cậu.
Dù Nguyễn Thanh cũng bị cám dỗ bởi sức mạnh của "thần minh," nhưng trước khi tìm ra cách được hệ thống trò chơi chính xác nhận là con người, cậu chắc chắn sẽ không dễ dàng tuân theo kế hoạch của hai người kia.
Điều đó sẽ khiến cậu rơi vào thế bị động vô cùng.
Hơn nữa, vẫn còn một Dương Văn Mẫn sâu không lường nổi.
Dương Văn Mẫn muốn "tạo thần," nhưng chắc chắn không phải để tạo ra một "thần minh" có khả năng phản kháng ông ta.
Mặc dù tài liệu không viết rõ điểm này, nhưng Nguyễn Thanh cảm thấy trong đó chắc chắn có điều mờ ám rất lớn.
Biết đâu, dù có được sức mạnh "thần minh," cũng sẽ bị Dương Văn Mẫn thao túng.
Đến lúc đó, chẳng qua chỉ là một con rối sở hữu sức mạnh "thần minh" mà thôi.
Cơ hội rời khỏi bản đồ này cũng sẽ không còn nữa.
Robot hành động rất nhanh, chỉ mất một giây đã rời khỏi thư phòng, sau đó leo lên hệ thống thông gió.
Robot không có nhịp tim, cũng không cần thở. Chỉ cần tắt đi, nó chẳng khác gì một vật vô tri, rất khó bị phát hiện.
Khi robot biến mất khỏi thư phòng, ba bóng người quen thuộc cũng xuất hiện.
Chính là Dương Văn Mẫn, Dương Thần Cẩn và Dương Thần Ngôn.
Nhìn thấy trong thư phòng xuất hiện thêm một người, cả ba đều hơi khựng lại.
Nguyễn Thanh giả vờ ngẩng đầu lên, có chút sửng sốt. Khi nhận ra những bóng người quen thuộc trước mặt, khuôn mặt tinh xảo của cậu lập tức hiện lên vẻ hoảng hốt. Cậu ngay lập tức đặt tài liệu trong tay xuống.
Hoàn toàn là dáng vẻ của một người bị bắt quả tang khi đang lén lút làm gì đó.
Thực tế, Nguyễn Thanh đang cẩn thận quan sát ba người trước mặt.
Dương Văn Mẫn và Dương Thần Cẩn trông không có gì khác thường, ngoại trừ quần áo dính máu và mái tóc hơi rối.
Nhưng bóng người thứ ba lại khác.
Dáng vẻ của người này chẳng khác nào những bóng máu kia.
Thậm chí, cơ thể còn méo mó đến cực hạn, toát lên sự cuồng loạn và bạo lực rõ ràng.
Không cần đoán, Nguyễn Thanh cũng biết đó chắc chắn là Dương Thần Ngôn, bởi chỉ có dòng chính nhà họ Dương mới có thể lên tầng bốn.
Tuy nhiên, khác với những bóng máu kia, Dương Thần Ngôn dường như vẫn giữ được ý thức.
Khi nhìn thấy người trong thư phòng, ánh mắt của hắn mở to, thân hình khựng lại ngay tại chỗ.
Sự cuồng loạn ban đầu lập tức biến mất. Ngược lại, hắn theo bản năng đưa tay lên, che đi khuôn mặt méo mó của mình.
Giống như đang sợ hãi, không muốn bị Nguyễn Thanh nhìn thấy.
Nhưng vấn đề của hắn đâu chỉ nằm ở gương mặt.
Vì vừa đưa tay ra, một đôi bàn tay méo mó, năm ngón đều dính máu, lập tức đập vào mắt.
Thân thể của Dương Thần Ngôn cứng đờ hơn, giây tiếp theo, bóng dáng của hắn tan biến, trực tiếp rời khỏi thư phòng.
Ánh mắt Nguyễn Thanh thoáng qua, khó mà nhận thấy được, nhìn về nơi Dương Thần Ngôn vừa biến mất.
Dương Thần Ngôn này có vẻ khác với Dương Thần Cẩn và Dương Văn Mẫn.
Là vì sức mạnh không đủ, hay vì chưa từng ăn?
Nguyễn Thanh cảm thấy lý do là do không đủ mạnh, bởi vì người nhà họ Dương chưa từng xem trọng mạng người, làm sao có chuyện không ăn uống.
Hơn nữa, Dương Thần Ngôn xếp thứ ba, thứ hạng trong dòng chính nhà họ Dương dường như cũng liên quan đến sức mạnh.
Khi Dương Thần Cẩn ở ngoài cửa sổ cầm chân con quái vật đó, anh đã phát hiện một phòng trong đó không có ai, vì thế cũng không quá ngạc nhiên khi Nguyễn Thanh xuất hiện ở đây.
Anh liếc mắt nhìn Dương Văn Mẫn ở bên cạnh, rồi quan sát Nguyễn Thanh bước đến trước mặt mình, giọng nói dịu dàng pha chút áy náy cất lên: "Xin lỗi, vừa rồi tôi có việc rời đi một chút."
"Để anh phải đợi lâu rồi."
Giọng điệu của Dương Thần Cẩn mang theo sự gần gũi thân quen, như thể việc Nguyễn Thanh xuất hiện ở đây là do hai người đã hẹn trước.
Nói cách khác, việc Nguyễn Thanh lên tầng bốn là do anh cho phép.
Theo quy tắc của nhà họ Dương, khi được dòng chính nhà họ Dương cho phép, người ngoài có thể lên tầng bốn, năm, sáu mà không bị coi là vi phạm quy định.
Nguyễn Thanh hiểu ý của Dương Thần Cẩn, anh muốn bảo vệ mình.
Nhưng Nguyễn Thanh không cảm động, ngược lại, trong lòng còn nặng trĩu thêm vài phần.
Ý của Dương Thần Cẩn rõ ràng là muốn vì cậu mà đối nghịch với Dương Văn Mẫn.
Rốt cuộc, nếu hai người này muốn cứu cậu, chắc chắn sẽ xung đột với kế hoạch "tạo thần" của Dương Văn Mẫn.
Kế hoạch "tạo thần" sẽ được tiến hành vào ngày diễn ra tang lễ của Dương Thần Phong, trước đó hai người họ cũng từng nói nhất định phải để cậu sống đến thời điểm đó.
Nguyễn Thanh rất muốn thuận theo lời của Dương Thần Cẩn mà đáp lại, nhưng cậu không thể.
Bởi vì cậu đã xem qua tư liệu, biết được nguyên nhân cái chết của Dương Thần Phong, cũng hiểu rõ mọi chuyện liên quan đến nhà họ Dương.
Mặc dù có thể không phải dòng chính nhà họ Dương trực tiếp ra tay, nhưng nghiêm khắc mà nói, cái chết của Dương Thần Phong có liên quan đến ba người này.
Sống chỉ để chết vào một thời khắc được định sẵn, đúng là bi ai.
Lại càng khiến người ta phẫn nộ.
Nguyên chủ nếu biết mình chẳng còn sống được bao lâu, lại biết kẻ giết chết Dương Thần Phong là ai, chắc chắn sẽ cực kỳ tức giận.
Tuy nhiên, Nguyễn Thanh không có cơ hội mở miệng, bởi vì giây tiếp theo, cậu đã ngã gục trong vòng tay của Dương Thần Cẩn.
Nguyễn Thanh ngất đi không phải do giả vờ, mà vì Dương Thần Cẩn nhân lúc bị cơ thể mình che khuất đã âm thầm ra tay.
Dương Thần Cẩn tất nhiên biết phản ứng của người trong lòng sau khi đọc được tư liệu sẽ như thế nào, nếu chỉ có mình anh, anh chắc chắn sẵn sàng chịu đựng cơn giận này.
Nhưng lúc này tuyệt đối không phải thời điểm để người kia tức giận.
Vì vậy, trước khi Nguyễn Thanh kịp nói gì, Dương Thần Cẩn đã khiến cậu bất tỉnh, để cậu không có cơ hội lên tiếng.
Cũng không có cơ hội phản bác anh.
Dương Văn Mẫn liếc mắt nhìn hai người ôm nhau, vẻ mặt khó đoán lên tiếng: "Hẹn gặp nhau ở thư phòng giữa đêm à?"
Tướng mạo của Dương Văn Mẫn vốn mang nét tuấn tú góc cạnh, vui hay giận không lộ ra mặt, dù câu nói chỉ nhẹ nhàng thốt ra, cũng khiến người ta cảm nhận được áp lực vô hình.
Nghe lời của Dương Văn Mẫn, trái tim vốn căng thẳng của Dương Thần Cẩn càng thêm siết chặt.
Mặc dù giọng điệu của Dương Văn Mẫn không hề tỏ ra giận dữ, nhưng Dương Thần Cẩn biết, nếu giải thích không ổn, đừng nói người trong lòng mình, ngay cả bản thân anh cũng khó mà an toàn rời khỏi cửa thư phòng.
Việc anh dâu xuất hiện trên tầng bốn còn có thể giải thích, nhưng vấn đề là trong tay Nguyễn Thanh vừa nãy lại cầm tài liệu liên quan đến kế hoạch "tạo thần" của nhà họ Dương.
Dương Văn Mẫn tuyệt đối không cho phép kế hoạch này xảy ra bất cứ sai sót nào.
Hơn nữa, ngoài các thành viên trực hệ của nhà họ Dương, không ai được phép xem những tài liệu đó.
Dù có sự cho phép của anh và Dương Thần Ngôn, cũng không ngoại lệ.
Nếu Dương Văn Mẫn thực sự muốn truy cứu chuyện này, ngay cả anh cũng không thể bảo vệ được người trong lòng mình.
Dương Văn Mẫn đã tồn tại qua hàng trăm năm, thực lực sâu không lường được, là người mạnh nhất của nhà họ Dương.
Trừ phi anh và Dương Thần Ngôn liên thủ, may ra mới có một tia hy vọng.
Nhưng trớ trêu thay, trong lúc vô cùng quan trọng này, Dương Thần Ngôn lại rời đi.
Dương Thần Cẩn biết rõ lý do tại sao Dương Thần Ngôn bỏ đi.
Hắn sợ người trong lòng mình sau khi nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ kia sẽ kinh sợ.
Thậm chí là chán ghét.
Dù sao thì, không một con người bình thường nào có thể chấp nhận được hình thái thật sự của bọn họ.
Một khối máu đặc sệt, ghê tởm.
Dẫu miễn cưỡng giữ được hình dạng con người, bọn họ vẫn chỉ là những con quái vật.
Thực lực của Dương Thần Ngôn thực chất không hề kém hơn anh. Dáng vẻ lúc nãy chỉ vì phải giữ chân xúc tu, tiêu hao quá nhiều sức mạnh mà thôi.
Thêm vào đó, chưa từng hấp thụ máu người, nên không thể giữ vững hình thái.
Ngay cả những thành viên trực hệ của nhà họ Dương, nếu không tiêu thụ máu người trong thời gian dài, cảm xúc cũng ngày càng trở nên khó kiểm soát theo thời gian.
Từ lâu, họ đã không thể tiêu hóa thức ăn bình thường. Dù ăn, cũng không cảm thấy no.
Ngoài máu người, mọi thứ đối với họ đều mang một vị kinh tởm.
Bữa ăn của nhà họ Dương không nhằm mục đích ăn uống, mà chỉ để chọn ra "món ăn" họ ưa thích từ đống "thức ăn" trước mặt.
Nhưng Dương Thần Ngôn chưa từng chọn lựa. Hắn bám lấy sự giả tạo đến buồn cười, từ khi trở thành "trực hệ" đã không tiêu thụ bất kỳ giọt máu người nào.
Thậm chí còn ghét màu đỏ.
Cũng ghét hình thái phi nhân loại của mình.
Nếu không phải vì mỗi lần nhà họ Dương chết đi, sức mạnh sẽ bị giảm sút, cuối cùng trở thành một bóng máu vô tri, có lẽ hắn đã không thèm quan tâm đến sự sống chết của chính mình.
Dương Thần Cẩn bình thường cũng không để tâm đến sự tồn tại hay cái chết của hắn. Nhưng nếu muốn thực hiện kế hoạch "thay thần" dưới con mắt của Dương Văn Mẫn, thì không thể thiếu Dương Thần Ngôn.
Dù sao, chỉ một mình anh, không thể đối đầu được với Dương Văn Mẫn.
Khuôn mặt của Dương Thần Cẩn không để lộ chút cảm xúc nào. Anh nhìn thẳng vào ánh mắt của Dương Văn Mẫn, khẽ cười một tiếng, giọng nói ôn hòa mà lãnh đạm: "Con và cha không giống nhau."
"Là một người đàn ông trưởng thành bình thường, nhu cầu sinh lý gì đó... vẫn phải có."
"Về việc tại sao lại hẹn ở thư phòng thế này..." Dương Thần Cẩn cố tình dừng lại một chút, rồi siết chặt người trong lòng, giọng điệu pha lẫn vài phần hàm ý sâu xa và ám muội: "Đương nhiên là vì ở thư phòng thế này... kích thích hơn."
Bởi bóng dáng Nguyễn Thanh bị Dương Thần Cẩn che khuất, cú ngã vừa rồi của cậu trong mắt người khác trông như một màn tự nguyện lao vào lòng.
Nhìn vào quả thực vô cùng mờ ám.
Như thể giữa hai người tồn tại một mối quan hệ đặc biệt.
Dù sao thì, quan hệ giữa anh dâu và anh em chồng, thông thường cũng không thể hẹn gặp nhau vào giữa đêm như vậy.
Màn "tự ngã vào lòng" của Nguyễn Thanh cùng lời nói của Dương Thần Cẩn đã chứng thực điều này.
Sau khi nói xong, Dương Thần Cẩn vừa siết chặt Nguyễn Thanh trong lòng, vừa nở nụ cười, giọng điệu mang theo chút chế giễu và trêu chọc: "Cha, ngài cũng có thể thử xem. Cảm giác thỏa mãn và kích thích này mạnh mẽ đến nỗi, dù có trở nên cường đại đến đâu cũng không thể so bì."
"Thật vậy sao?" Giọng điệu của Dương Văn Mẫn không có chút biến đổi, không nghe ra cảm xúc nào.
Dương Thần Cẩn dù ra vẻ thoải mái, nhưng vẫn luôn giữ cảnh giác, khẽ gật đầu: "Đương nhiên là vậy."
Anh gật đầu xong, nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Đặc biệt là với mối quan hệ kiểu như anh dâu và em chồng... lại càng kích thích hơn."
Dương Thần Cẩn luôn quan sát phản ứng của Dương Văn Mẫn, lo sợ ông sẽ đột ngột ra tay.
Nhưng lời vừa dứt, anh lại thấy người đàn ông nghiêm khắc trước mặt mình hiếm khi lộ vẻ... trầm ngâm?
Không sai, dù khuôn mặt Dương Văn Mẫn vẫn lạnh lùng, ánh mắt tối màu của ông lại thoáng hiện vẻ đăm chiêu.
Có vẻ ông đang suy xét tính chân thực trong lời cậu nói.
Hơn nữa, hoàn toàn không có ý định ra tay.
Thấy thế, Dương Thần Cẩn khẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chuyện này có lẽ sẽ qua được.
Nhưng khi còn chưa kịp thở hết hơi, anh đã thấy Dương Văn Mẫn nhíu mày, chậm rãi lên tiếng, giọng điệu có chút do dự: "... Có lẽ cậu nói cũng có lý."
"Đúng là nên thử xem."
Dương Thần Cẩn: "???"
Cái... cái gì có lý?
Nhìn khuôn mặt vô cảm của Dương Văn Mẫn, trong lòng Dương Thần Cẩn bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Còn chưa kịp phản ứng, người trong lòng anh đã biến mất.
Giây phút tiếp theo, cậu thiếu niên đã nằm gọn trong vòng tay của Dương Văn Mẫn.
Bởi lẽ, Dương Thần Cẩn vốn luôn đề phòng rằng Dương Văn Mẫn sẽ ra tay giết chết cả anh lẫn chàng trai trẻ, nên không ngờ đối phương lại bất ngờ cướp người, khiến anh sững sờ đứng chôn chân tại chỗ.
Anh đờ đẫn nhìn Dương Văn Mẫn. Ông ta nghiêm túc vuốt nhẹ mái tóc rối bời của cậu thiếu niên, rồi chậm rãi chuyển tay sang ve vuốt khuôn mặt thanh tú của người trong lòng. Đến lúc này, Dương Thần Cẩn mới kịp phản ứng.
Và cuối cùng, anh cũng hiểu ý nghĩa của câu nói trước đó của Dương Văn Mẫn.
Dương Thần Cẩn: "!!!"
Khốn kiếp!!!
Tôi muốn ông tha cho chúng tôi, chứ không phải bảo ông thử xem kích thích cỡ nào!!!
Cơ thể Dương Thần Cẩn vì kích động mà hơi méo mó, trên người thoáng hiện một tia đỏ như máu. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó anh đã lấy lại dáng vẻ bình thường.
Anh thật sự muốn xông lên cướp người về, nhưng không có cách nào thắng được Dương Văn Mẫn.
Huống chi, vừa rồi vì phải cầm cự với đám xúc tu vô tri ngoài cửa sổ, anh đã tiêu hao không ít sức lực, cố gắng duy trì hình dạng con người đã là một việc không hề dễ dàng.
Muốn cướp người? Chỉ là con đường dẫn đến cái chết.
Dù sao đi nữa, dòng chính nhà họ Dương vốn dĩ là một tập hợp những tồn tại không có chút quan hệ máu mủ nào. Sau khi trở thành quái vật, cảm xúc nhân loại đã bị phai nhạt. Dương Văn Mẫn tuyệt nhiên sẽ không nương tay vì bất kỳ cái gọi là tình thân nào.
Hít sâu một hơi, Dương Thần Cẩn đè nén sự hung bạo và sát khí cuộn trào trong lòng, cố nở một nụ cười gượng gạo với ông ta: "Cha, nếu cha muốn thử cảm giác ấy thì có thể tìm người khác."
"Úc Thanh đã là người của con."
Nhưng Dương Văn Mẫn không hề bận tâm đến lời của Dương Thần Cẩn. Ông ta chỉ tập trung đưa tay vuốt từ gò má cậu thiếu niên xuống khóe môi nhợt nhạt của người nọ.
Dù đang làm một hành động chẳng mấy chính đáng, khuôn mặt của Dương Văn Mẫn vẫn không hề thay đổi, nghiêm túc và lạnh lùng như thường lệ.
Ông ta vẫn giữ dáng vẻ của một người đứng đầu nhà họ Dương cao ngạo và uy quyền, như thể hành động này chỉ đơn thuần là muốn thử nghiệm thứ cảm giác mà Dương Thần Cẩn đã đề cập.
Nhưng nếu bỏ qua vẻ mặt nghiêm nghị đó, nhìn vào bàn tay của ông ta, sẽ thấy một loại ám muội đầy cám dỗ.
Ngón tay Dương Văn Mẫn nhấn nhẹ lên khóe môi cậu thiếu niên. Có lẽ vì ông ta dùng lực hơi mạnh, khiến người kia cảm thấy không thoải mái. Cơ thể mảnh mai khẽ run rẩy, hàng chân mày như họa hơi chau lại.
Dương Văn Mẫn cúi đầu nhìn người trong lòng.
Dù bất tỉnh, cậu thiếu niên vẫn đẹp tựa kiệt tác. Nốt ruồi lệ làm nổi bật ánh mắt phượng khẽ nhắm, bên tai còn lấp lánh viên đá quý đỏ như lửa, tất cả tạo nên một vẻ đẹp mê hoặc.
Ngay cả dáng vẻ nhíu mày cũng mang theo vài phần yếu ớt, khiến người ta không khỏi xót xa, muốn che chở.
Quả thực... dễ khiến lòng người rung động.
Chưa đến mười giờ, người hầu đã mang tài liệu điều tra đặt lên bàn Dương Văn Mẫn.
Ông cũng biết lý do tại sao khu vườn hoa của mình bị Dương Thần Cẩn ra lệnh dọn sạch. Chỉ vì người này vô tình chạm phải đóa "Triêu Sinh Hoa" trong vườn.
Thậm chí, anh còn chuyển cả khu vườn thành vườn rau chỉ để ép người kia ngoan ngoãn uống thuốc, không thèm quan tâm liệu mình có tức giận hay không.
Hai đứa nghịch tử nhà họ Dương đều đổ gục trước cậu thiếu niên này, điều đó không có gì khó hiểu. Yêu cái đẹp là bản năng của con người, mà thiếu niên kia đích thực là mỹ nhân hiếm có.
Nhưng ngoài cửa sổ, thứ quái vật vô tri kia lại chỉ lao vào tấm kính thuộc căn phòng của người này, thật sự không bình thường.
Một cơ thể dung hợp thất bại, vốn chỉ biết di chuyển theo bản năng, vậy mà đêm nay phát cuồng, không ngừng va chạm vào cùng một tấm kính.
Ngẫu nhiên?
Nếu chỉ một lần thì có thể là trùng hợp, nhưng khi lặp lại liên tiếp, điều này tuyệt đối không còn là ngẫu nhiên.
Người này... là "kẻ được thần ưu ái."
Dương Văn Mẫn chưa gặp mặt, nhưng đã chắc chắn.
Chính vì sự ưu ái của thần, mà những kẻ mang sức mạnh từ thần như bọn họ cũng bị ảnh hưởng, trở nên vô thức mà yêu chiều người này.
Dương Thần Ngôn là vậy, Dương Thần Cẩn cũng vậy.
Ngay cả thứ quái vật ngoài kia cũng không ngoại lệ.
Hừ! Dương Văn Mẫn chưa bao giờ thích bị ai khống chế.
Ông sẽ giết người này.
Lần sau gặp lại.
Đó là ý nghĩ ban đầu của ông.
Nhưng ông đã đánh giá thấp ảnh hưởng của thần.
Thần không chỉ đơn thuần ưu ái, mà là yêu thương sâu đậm người này.
Yêu đến mức bất chấp tất cả, sẵn sàng từ bỏ mọi thứ mà không chút do dự.
Mà tình yêu ấy, ngay cả kẻ hoàn hảo thừa hưởng sức mạnh của thần như ông cũng không thể kháng cự.
Không, có lẽ chính vì hoàn hảo thừa hưởng, nên ông cũng thừa kế trọn vẹn tình yêu này. Và cả... khát vọng này.
Dương Văn Mẫn nhẹ nhàng vuốt qua chiếc cổ yếu ớt của cậu thiếu niên.
Chỉ cần ông siết thêm một chút, là có thể dễ dàng bẻ gãy cổ cậu.
Nhưng ông không làm được. Tay ông như bị ý chí phản bội, càng lúc càng vượt giới hạn.
Nhìn bàn tay cha mình càng lúc càng quá trớn, Dương Thần Cẩn đành lớn tiếng: "Cha!"
Có lẽ vì anh hơi thất thố, Dương Văn Mẫn mới quay sang nhìn anh.
Dương Thần Cẩn nghiêm giọng: "Cha, anh ấy thực sự không phù hợp với cha."
Còn chưa kịp nói hết câu, Dương Văn Mẫn đã ngắt lời: "Vậy không phải càng kích thích hơn sao?"
Dương Thần Cẩn: "..."
Giọng điệu và biểu cảm của ông vẫn không đổi, như thể chỉ đơn thuần muốn tìm kiếm kích thích.
Nhưng sự kích thích đó lại chính do Dương Thần Cẩn vừa nhắc tới, khiến anh không cách nào phản bác.
Rốt cuộc, anh đành thẳng thừng: "Cha, cha đã không còn trẻ nữa. Giữa cha và Úc Thanh không chỉ cách một thế hệ, mà là cả mấy thế hệ."
"Anh ấy thực sự không hợp với cha."
Anh dời ánh mắt sang cậu thiếu niên: "Anh ấy năm nay chỉ mới hai mươi, đúng độ tuổi tươi đẹp, kiêu ngạo, thích mạo hiểm và tận hưởng sự thăng trầm của cuộc đời."
"Nhưng cha thì khác." Nói rồi, anh nhìn thẳng vào Dương Văn Mẫn. "Cha không thích bất cứ điều gì nằm ngoài sự kiểm soát."
"Tất cả mọi thứ trong cuộc sống của cha đều răm rắp tuân theo trật tự, lặng như nước chết. Nếu ép buộc giữ anh ấy bên cạnh, anh ấy sẽ chỉ ngày càng héo mòn."
Dương Thần Cẩn thiếu chút nữa đã thẳng thừng nói rằng cha mình quá già, không xứng với Úc Thanh.
Anh ngừng một chút, mang theo vài phần ngập ngừng, đề xuất: "Nếu cha muốn tìm cảm giác kích thích, chi bằng thử với thằng ba."
"Cha và thằng ba có lẽ phù hợp hơn, chắc chắn sẽ càng kích thích."
Đúng lúc này, Dương Thần Ngôn vừa bước vào phòng sách thì nghe thấy những lời kinh động thế tục kia.
Hắn ngẩn người: "???"
Hắn có nghe thấy mình đang nói cái gì không!?
Cơn giận bùng lên, Dương Thần Ngôn lạnh lùng mỉa mai: "Anh hai nói gì thế? Chẳng lẽ anh không giống tôi sao? Hay là chính anh đến bên cha đi?"
"Huống hồ, anh hai xuất sắc hơn tôi nhiều. Tính cách của anh và cha cũng giống nhau hơn, chắc chắn hợp với cha hơn tôi."
Dương Thần Cẩn không ngờ thằng ba sẽ quay về đúng lúc, ngừng một nhịp, cười nhạt: "Hai người tính cách giống nhau thì còn gì thú vị? Chẳng phải thuần hóa một con ngựa hoang mới càng có cảm giác thành tựu, càng kích thích sao?"