Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 152: Huyết Ảnh Quỷ Dị (23)



Edit: Nhân Sâm Trắng

Nguyễn Thanh thực ra đã nhận ra ý đồ của Dương Thần Cẩn ngay khi anh định đánh ngất cậu, vì vậy cậu giả vờ ngất.

Không ngờ lại nghe thấy anh đưa ra một lời đề nghị... thật sự khốn nạn đến mức không biết còn là con người không.

Càng không ngờ hơn là Dương Thần Ngôn, người có liên quan trực tiếp đến chuyện này, cũng vô tình nghe được.

Nhưng trong tình huống đó, Nguyễn Thanh chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngất, sợ rằng ngọn lửa chiến tranh sẽ lan đến mình.

Dẫu sao, xét cho cùng thì chuyện này cũng vì cậu mà ra.

Không khí trong thư phòng trên tầng bốn của biệt thự nhà họ Dương lúc này quái dị đến mức ngột ngạt, dường như cả không gian đều đông cứng lại.

Mọi người theo bản năng nín thở, không ai dám phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ.

Dương Thần Ngôn và Dương Thần Cẩn đứng đối diện nhau, ánh mắt hai người như ngấm đầy nọc độc, nét cười trên gương mặt chỉ là giả tạo, không hề chân thật.

Dương Văn Mẫn ôm chặt thiếu niên trong lòng, ánh mắt sâu thẳm nhìn cả hai người, không đồng ý cũng không phản đối lời đề nghị của Dương Thần Cẩn.

Biểu cảm trên gương mặt ông ta từ đầu đến cuối không hề thay đổi.

Dương Thần Cẩn vì vừa hao tổn quá nhiều sức lực, lại thêm bị Dương Văn Mẫn làm cho tức giận đến mức không kiềm chế được bản thân, khả năng tự kiểm soát của anh hiển nhiên không bằng bình thường.

Vừa nói xong, anh đã cảm thấy không ổn.

Dương Văn Mẫn tìm đến Dương Thần Ngôn vốn không có vấn đề gì, nhưng không thể để Dương Thần Ngôn biết chính anh là người đã đề nghị điều đó.

Xét cho cùng, anh vẫn cần hợp tác với Dương Thần Ngôn.

Hơn nữa, khi Dương Thần Ngôn đã ở đây, nếu hai người họ hợp sức, chưa chắc không thể đối đầu với Dương Văn Mẫn.

Vậy thì sao phải lùi bước thêm nữa?

Dương Thần Cẩn nhìn về phía Dương Thần Ngôn, khẽ mỉm cười áy náy. "Xin lỗi, cậu ba, là tôi ăn nói không cẩn thận."

Anh vừa nói, vừa xoa thái dương tỏ vẻ hối hận. "Có lẽ là do vừa nãy tiêu hao quá nhiều sức lực nên tôi có chút mất kiểm soát."

"Cậu ba, hẳn cậu cũng hiểu mà, đúng không?"

"Tôi không hiểu." Dương Thần Ngôn nhếch môi cười lạnh, giọng đầy châm biếm. "Tôi mất lý trí thì cũng đâu như anh, đồ cầm thú. Anh hai tốt của tôi."

"Cậu ba, cậu hiểu lầm ta rồi. Sao tôi có thể là loại người không quan tâm đến ý nguyện của cậu chứ? Vừa nãy thật sự là tôi không kiểm soát được cảm xúc, nhất thời hồ đồ." Dương Thần Cẩn càng thêm chân thành khi thấy tình hình không thuận lợi.

Ngay khi anh chuẩn bị tiếp tục mở miệng, một tràng ho khan yếu ớt bất ngờ vang lên.

Ba người đồng loạt nhìn về phía người vừa ho.

Chính là Nguyễn Thanh.

Cậu vừa cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, rất muốn ho.

Chỉ là do tình huống hiện tại không thích hợp, cậu cố gắng kiềm chế cơn ho đến mức gượng ép.

Nhưng cảm giác muốn ho càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng Nguyễn Thanh không thể chịu nổi mà ho ra thành tiếng.

Ngay sau đó, một ngụm máu từ miệng cậu trào ra.

Máu chảy dọc khóe môi, nhuộm đỏ áo sơ mi trắng của cậu, thậm chí còn dây cả vào bộ đồ ngủ màu xám của Dương Văn Mẫn.

Nguyễn Thanh chưa kịp phản ứng, máu vừa phun ra thì trước mắt đã tối sầm, lần này cậu thực sự ngất đi.

...

Các bác sĩ vốn bị Dương Thần Ngôn bắt đến, để tiện chăm sóc, họ được sắp xếp ở ngay căn phòng bên cạnh Nguyễn Thanh.

Ban đêm, họ không dám ở cùng bệnh nhân, phần lớn vì người đàn ông đáng sợ kia cũng không cho phép.

Vì vậy, họ đành ở phòng kế bên.

Lúc đầu, họ không ý thức được nguy hiểm nào tồn tại trong căn biệt thự này. Dù đã nghe vài vị khách khác nói, nhưng không ai cảm nhận được tính chân thực.

Chỉ đến khi màn đêm buông xuống, họ tận mắt nhìn thấy những dây leo đỏ thẫm đầy kinh hãi, nhìn thấy cái huyết ảnh đáng sợ đó.

Hơn nữa, vì khoảng cách quá gần, họ cảm nhận được sự đáng sợ ấy rõ ràng hơn bất cứ ai.

Những bác sĩ nhát gan đã ngất xỉu ngay khi dây leo đập mạnh vào cửa kính.

Còn những người không ngất thì toàn thân mềm nhũn, chẳng còn sức mà chạy ra khỏi phòng.

Điều này vô tình lại cứu mạng họ.

Bởi nếu bỏ chạy, có lẽ họ đã bỏ mạng dưới tay cái huyết ảnh kỳ dị kia.

Khi các bác sĩ đang thấp thỏm lo âu, cảnh giác cả cửa lẫn cửa sổ, một tiếng đạp cửa vang lên khiến họ hốt hoảng ngồi phịch xuống sàn.

Ánh mắt run rẩy nhìn cánh cửa bị đá tung, sợ hãi tột độ khi thấy người bước vào.

Nhưng người xuất hiện không phải là sinh vật đỏ như máu kia, mà là người đàn ông đã bắt cóc họ đến đây – Dương Thần Ngôn.

Hắn chậm rãi bước vào, kéo các bác sĩ qua phòng bên cạnh.

Ánh mắt họ đầy hoảng loạn, tưởng rằng hắn muốn giết mình.

Nhưng khi nhìn thấy thiếu niên nằm trên giường, khóe miệng vẫn còn vương máu, họ cũng dần hiểu ra vấn đề.

Sự hoảng loạn giảm đi đôi chút.

Trong nhóm, vị bác sĩ từng là khách quen tỏ ra điềm tĩnh hơn cả.

Ông tiến lên kiểm tra tình trạng của thiếu niên.

Thiếu niên trước đó vì thuốc quá khó uống mà không chịu dùng nhiều, dẫn đến tình trạng vô cùng nguy cấp.

Độc tố của Triêu Sinh Hoa thực sự quá kinh khủng.

Nếu là người bình thường, có thể kéo dài thêm hai, ba tháng. Nhưng thể chất thiếu niên lại quá yếu.

Chỉ trong chưa đầy hai ngày, độc tố đã tàn phá cơ thể cậu một cách điên cuồng.

Cần phải dùng thuốc để kìm hãm ngay lập tức.

Nếu không, đến lễ tang sau năm ngày nữa, e rằng cậu cũng chẳng thể qua nổi.

Ban đêm trong biệt thự nhà họ Dương, ngoài các vị khách và ba cha con trực hệ (hệ chính, dòng chính), không ai giữ được lý trí.

Ngay cả người hầu và vệ sĩ cũng không ngoại lệ.

Vậy nên, muốn sắc thuốc, họ chỉ còn cách tự làm.

Sắc thuốc không khó, nhưng để thuốc dễ uống thì không dễ chút nào.

Muốn giảm bớt vị đắng, phải nấu cùng các món ăn khác, nếu không, dù có uống được thì khả năng nôn ra vẫn rất cao.

Ba cha con nhà họ Dương không ai biết nấu ăn, nhưng một trong số các bác sĩ lại biết sơ sơ.

Vị bác sĩ này đi theo Dương Thần Cẩn xuống bếp, dáng vẻ run rẩy, sợ rằng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một huyết ảnh kì dị từ đâu đó.

Nhưng từ lúc đến bếp, không một bóng người xuất hiện, ông mới thở phào nhẹ nhõm.

Thực tế, nơi nào có các thành viên dòng chính nhà họ Dương, huyết ảnh đều không dám bén mảng.

Dù các thành viên bên nhánh phụ của nhà họ Dương có mất lý trí vào ban đêm, nhưng nỗi sợ hãi với dòng chính đã ăn sâu vào bản năng.

Ngay cả khi màn đêm bao phủ, họ vẫn theo phản xạ mà tránh xa.

Đây cũng chính là lý do khiến huyết ảnh không dám bước lên tầng bốn của biệt thự chính.

Vị bác sĩ biết rằng trước đó chàng trai trẻ đã đặc biệt yêu cầu rau xanh tươi để hầm cùng, nhưng lúc này trong bếp lại không tìm được bất kỳ loại rau nào còn tươi.

Ông đành phải thử sử dụng những nguyên liệu khác để thay thế.

Bác sĩ thử nghiệm các loại thực phẩm không gây xung đột với dược liệu, cuối cùng vẫn chọn quay lại với món trứng hấp ban đầu.

Chỉ có món trứng hấp là có thể phần nào át đi mùi vị khó chịu của thuốc.

Tuy nhiên, hiện tại Nguyễn Thanh đang hôn mê, hoàn toàn không thể tự ăn được.

Dù có ép buộc cũng không thể đút cho cậu ăn, vì đây không phải dạng lỏng.

Cậu nhất định phải tự mình nuốt xuống mới được.

Bác sĩ cầm bát trứng hấp đã hầm kỹ, đứng nhìn người đang hôn mê bất tỉnh trên giường, lòng có phần bối rối không biết phải làm gì.

Ba người đàn ông đứng bên cạnh, vẻ mặt ai nấy đều đáng sợ như nhau, khiến bác sĩ không dám bước tới đánh thức cậu.

Cuối cùng, Dương Thần Cẩn nhận lấy bát thuốc từ tay bác sĩ, ngồi xuống bên cạnh giường rồi đánh thức người trên giường dậy.

Dương Thần Ngôn lạnh lùng liếc nhìn một cái, nhưng không nói gì.

Bởi lẽ, nếu để hắn là người đút thuốc, có lẽ hắn sẽ tức giận đến mức ném bát thuốc xuống đất mất.

Nguyễn Thanh cảm nhận được có ai đó đang chạm vào mình, hàng mi khẽ rung, chậm rãi mở mắt ra.

Tuy nhiên, ngay khi ý thức vừa phục hồi, cậu đã ngửi thấy mùi khó chịu kia.

Cậu nhìn về phía bát trong tay Dương Thần Cẩn, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, ánh mắt xinh đẹp đầy vẻ cự tuyệt.

Dương Thần Cẩn không quan tâm Nguyễn Thanh có tình nguyện hay không. Khi thấy cậu tỉnh lại, anh liền dùng thìa múc một thìa thuốc.

Sau đó, anh nhìn Nguyễn Thanh, khẽ ngẩng cằm lên một chút, dịu giọng nói: "Anh dâu, ngồi dậy một chút đã."

Tư thế nằm rõ ràng không thuận tiện cho việc ăn thuốc.

Nguyễn Thanh sau khi tỉnh lại liền tựa nhẹ lên giường, trực tiếp ngồi dậy.

Nhưng cậu hoàn toàn không có ý định ăn.

Ngồi thẳng dậy, khuôn mặt thanh tú của Nguyễn Thanh hiện rõ vẻ phẫn nộ, đến mức khóe mắt cũng hồng lên: "Chính các người đã giết anh Thần Phong!"

Dương Thần Cẩn không để tâm đến cơn giận của Nguyễn Thanh, thậm chí còn khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng đưa thìa thuốc tới: "Anh dâu, nếu đã xem qua tài liệu, anh nên hiểu rõ tình hình của nhà họ Dương chúng tôi rồi."

"Người nhà họ Dương từ trước đến nay tính khí không tốt. Anh ngoan ngoãn uống thuốc đi, đừng khiến tôi tức giận."

Nghe vậy, cơn giận của Nguyễn Thanh như đạt đến đỉnh điểm. Cậu căm tức nhìn chằm chằm ba người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lũ sát nhân các người!"

"Các người chắc chắn sẽ gặp báo ứng!"

Nói rồi, cậu tức giận đưa tay muốn hất đổ bát thuốc trong tay Dương Thần Cẩn.

Nhưng cậu không thành công.

Không phải vì Dương Thần Cẩn tránh né, mà vì lực của cậu quá yếu.

Bàn tay cậu đập vào tay Dương Thần Cẩn nhưng không khiến anh nhúc nhích chút nào, ngay cả thìa thuốc trong bát cũng không bị lệch đi.

Ngược lại, tay cậu còn bị đau.

Dương Thần Cẩn nhìn bàn tay ửng đỏ của Nguyễn Thanh, hơi nhíu mày rồi thu tay lại.

Anh không ngờ cậu lại đột ngột ra tay, nhưng giờ không phải lúc để mềm lòng.

Bởi nếu để cậu biết anh thương xót cậu, chắc chắn cậu sẽ càng không chịu uống thuốc.

Dương Thần Cẩn che giấu cảm xúc trong đáy mắt, vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhìn người trước mặt không phối hợp mà thở dài: "Anh dâu, anh xem, anh không thể làm gì được. Ngay cả việc làm đổ thuốc cũng không thể."

"Sao không dưỡng sức khỏe trước, rồi hãy nghĩ đến chuyện báo thù cho Thần Phong?"

Nguyễn Thanh hoàn toàn không động lòng trước lời đề nghị đó. Cậu lạnh lùng đáp: "Tôi không muốn trở thành kẻ giết người như các người."

"Hơn nữa, tôi có tài cán gì mà có thể giết được lũ quái vật như các người."

Hai chữ "quái vật" như chọc giận Dương Thần Ngôn. Sắc mặt hắn đen lại, hắn bật cười lạnh: "Anh nghĩ anh Thần Phong của anh là thứ tốt đẹp gì? Anh biết tại sao anh ta..."

"Cậu ba!" Dương Thần Cẩn lập tức ngắt lời Dương Thần Ngôn, quay đầu nhìn hắn một cái, giọng nói lạnh lùng vang lên.

Dương Thần Ngôn hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn im lặng.

Giờ không phải lúc thích hợp để nói những chuyện đó.

Nếu để cậu biết rằng Dương Thần Phong tiếp cận cậu chỉ để lợi dụng cậu chết thay, có lẽ cậu sẽ càng không chịu uống thuốc.

Phiền phức thật!

Ánh sáng mặt trời có khả năng áp chế sức mạnh của dòng họ Dương, vì vậy vào ban ngày, ngay cả những người thuộc dòng họ phụ của gia tộc cũng có thể duy trì hình dạng con người.

Nhưng khi đêm xuống, sức mạnh của "Thần minh" sẽ đạt đến đỉnh điểm, ảnh hưởng lên họ cũng trở nên rõ rệt hơn, bản năng khát máu và tàn bạo càng thêm dữ dội.

Ngay cả những người thuộc dòng chính của nhà họ Dương cũng không thể tránh khỏi sự ảnh hưởng này.

Dương Thần Ngôn cảm thấy ngày càng bực bội, hắn không kìm được mà muốn đá văng thứ gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.

Dương Thần Cẩn liếc nhìn Nguyễn Thanh lần nữa, vẻ mặt đầy nghiêm túc. "Anh dâu, có lẽ anh đã hiểu lầm, cái chết của anh cả thật sự không liên quan gì đến bọn tôi."

"Những người mà chúng tôi chọn đều là những kẻ vốn dĩ không thể sống lâu được."

"Với lại..." Dương Thần Cẩn đặt thìa xuống, vươn tay kéo người trước mặt lại gần, cúi sát tai Nguyễn Thanh, thì thầm bằng giọng nói chỉ đủ hai người nghe thấy: "Anh dâu, anh... không muốn hồi sinh anh cả sao?"

Nguyễn Thanh vốn định đẩy Dương Thần Cẩn ra nhưng động tác chợt khựng lại. Đôi mắt cậu mở to, không thể tin nổi, quay sang nhìn anh.

"Anh dâu đã xem qua kế hoạch 'Tạo thần' của nhà họ Dương rồi đúng không?" Giọng nói của Dương Thần Cẩn vẫn đè thấp, dường như anh lo lắng bị người khác nghe thấy.

Ánh mắt anh dừng lại nơi chùm tua rua lay động bên tai Nguyễn Thanh, giọng nói dịu dàng nhưng chứa đầy cám dỗ: "Nếu đã có thể 'Tạo thần,' vậy tại sao không thể hồi sinh một người chết?"

Nhìn thấy Nguyễn Thanh có vẻ dao động, khóe miệng Dương Thần Cẩn khẽ nhếch lên, thoáng lộ ra nụ cười nhẹ. Giọng anh mang theo sự mê hoặc, chậm rãi nói: "Chúng ta, những con quái vật như thế này, vốn dĩ bất lão bất tử. Chết đi sống lại cũng chẳng phải điều bất khả thi, đúng không?"

Nguyễn Thanh dường như đang đấu tranh nội tâm, những ngón tay mảnh khảnh của cậu siết chặt lấy tấm ga trải giường trắng tinh, khiến nó nhăn nhúm vài phần.

Cuối cùng, cậu thả lỏng bàn tay, hít một hơi thật sâu. "Nếu phải đánh đổi bằng mạng sống của người khác, tôi thà rằng..."

"Ưm—!" Nguyễn Thanh chưa kịp nói hết câu, đã bị Dương Thần Cẩn đưa tay bịt miệng.

Giọng anh càng thấp hơn: "Nếu... không liên lụy đến người vô tội thì sao?"

Nguyễn Thanh ngừng giãy dụa.

Nguyên chủ từ nhỏ đã được cha mẹ cưng chiều, tính cách tuy kiêu ngạo và hay nói lời châm chọc, nhưng cậu chưa từng làm điều gì trái pháp luật hay đạo đức.

Dùng tính mạng của hàng nghìn người để hồi sinh Dương Thần Phong, chuyện này cậu chắc chắn không thể làm được.

Nhưng nếu không cần hiến tế tất cả khách mời, cũng không liên lụy đến người vô tội, thì nguyên chủ nhất định sẽ xiêu lòng.

Dù rằng tất cả chỉ là lời nói dối của Dương Thần Cẩn.

Dương Văn Mẫn có năng lực cảm nhận mạnh đến mức ngay cả một con nhện bò qua cũng phát hiện được, làm sao có thể không nghe thấy những lời của Dương Thần Cẩn chứ.

Tuy nhiên, nguyên chủ chắc chắn không hề biết điều này.

Gương mặt tinh xảo của Nguyễn Thanh hiện lên sự do dự. Khi cậu định cất tiếng hỏi nhỏ, Dương Thần Cẩn đã đưa ngón trỏ lên đặt trước môi cậu, khẽ lắc đầu. "Suỵt."

Sau khi ra hiệu, ánh mắt anh quét nhẹ qua Dương Thần Ngôn và Dương Văn Mẫn đang đứng bên cạnh.

Nguyễn Thanh lập tức hiểu ý, rõ ràng chuyện này không thể để hai người kia biết.

Cậu lướt mắt nhìn họ, rồi ngoan ngoãn gật đầu với Dương Thần Cẩn.

Đúng như Nguyễn Thanh nghĩ, Dương Thần Ngôn và Dương Văn Mẫn thực ra đều đã nghe thấy.

Hơn nữa, diễn xuất của cậu vốn không giỏi, dễ dàng bị nhìn thấu.

Nhưng họ chỉ đứng yên, mặt không biểu cảm, lặng lẽ quan sát Dương Thần Cẩn lừa dối người đang nằm trên giường, không hề mở lời ngăn cản.

Thậm chí, họ còn giả vờ như không nghe thấy gì.

Hồi sinh một người đã chết, làm sao có thể?

Nếu trước đó, hiến tế thành công để biến anh ta thành người nhà họ Dương thì còn có khả năng, nhưng Dương Thần Phong vốn chỉ là một người bình thường.

Muốn hồi sinh, trừ khi "Thần minh" đích thân giáng lâm nhập vào cơ thể anh ta.

Nhưng liệu đó còn là Dương Thần Phong nữa không?

Huống hồ, "Thần minh" của nhà họ Dương đã biến mất từ lâu, làm sao có thể xuất hiện được.

Nhìn Nguyễn Thanh ngoan ngoãn gật đầu, Dương Thần Cẩn nở một nụ cười rạng rỡ.

Anh ngồi thẳng người, giọng nói trở lại bình thường. "Cho nên, anh dâu dù vì cha mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe thật tốt."

Vừa nói, Dương Thần Cẩn vừa múc một thìa thuốc, đưa đến trước mặt Nguyễn Thanh.

Lần này, Nguyễn Thanh ngoan ngoãn há miệng, uống hết.

Mùi vị ghê tởm tràn ra trong miệng, gương mặt tinh xảo của Nguyễn Thanh nhăn lại.

Nhưng lần này, cậu không phun ra mà cố gắng nuốt xuống.

Dù vậy, cảm giác buồn nôn vẫn trào dâng không ngừng, không cách nào áp chế.

Nguyễn Thanh chống tay vào mép giường, cúi người, không kìm được mà nôn hết chỗ thuốc vừa uống.

Cơn buồn nôn khiến gương mặt cậu tái đi, trong đôi mắt cũng phủ một lớp hơi nước, làm ướt đôi lông mi dài.

Cả người cậu trông mong manh đến mức chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ làm tan biến.

Những người đứng xung quanh đều ngừng thở trong chốc lát, vô thức bước lên một bước như muốn kiểm tra tình trạng của cậu.

Nhưng cuối cùng, họ đều dừng lại.

Dương Thần Cẩn cầm thìa thuốc trong tay, cũng khẽ sững lại, nhưng anh không vì vẻ đáng thương của Nguyễn Thanh mà từ bỏ.

Thuốc này nhất định phải uống, nếu không sẽ không thể ngăn chặn độc tố.

Nếu cậu chết trước khi hiến tế, thì sẽ chết thật sự.

Dù Nguyễn Thanh đáng thương đến đâu, anh cũng không thể mềm lòng.

Nguyễn Thanh chống tay vào giường, rút tờ khăn giấy lau miệng. Cậu yếu ớt nói: "Không sao, chắc là chưa quen mùi vị này."

"Quen rồi sẽ ổn thôi."

Dương Thần Cẩn khẽ cúi đầu nhìn bát thuốc trong tay, lại múc một thìa đưa đến.

Nhưng Nguyễn Thanh vẫn tiếp tục nôn ra.

Dẫu vậy, cậu không từ bỏ.

Những người xung quanh chỉ biết lặng lẽ nhìn cậu vừa ăn vừa nôn, dù khó chịu đến cực điểm nhưng vẫn cố gắng ép mình ăn.

Ai cũng có thể nhận ra cậu muốn sống mãnh liệt thế nào, hoàn toàn khác với dáng vẻ lặng lẽ của vài ngày trước.

Quan tâm Dương Thần Phong đến mức nào chứ...

Dương Thần Ngôn lần này không kìm được cơn giận, mặt không chút cảm xúc quay người rời khỏi phòng.

Dù nôn ra nhiều nhưng Nguyễn Thanh vẫn uống được một ít.

Cả đêm dằn vặt trôi qua, tất cả đều cảm thấy mệt mỏi, bao gồm cả Nguyễn Thanh.

Có vẻ trong thuốc có thành phần an thần, vừa uống xong, cậu đã thấy đầu óc mơ màng, cơn buồn ngủ ập đến.

Dù sao tối nay cũng đã thu được nhiều manh mối, hiện tại không thể làm thêm gì, Nguyễn Thanh bèn để mình chìm vào giấc ngủ.

Lần này cậu ngủ thẳng đến tận giờ trưa hôm sau.

Người hầu vốn chuẩn bị mang thức ăn và thuốc đến phòng của Nguyễn Thanh, nhưng vừa mới đặt chân lên cầu thang, họ đã thấy cậu từ từ bước xuống.

Người hầu thấy vậy liền nhanh chóng sắp xếp đồ ăn và thuốc lên bàn ăn, vẫn là chỗ ngồi quen thuộc mà Nguyễn Thanh thường ngồi.

Các người chơi đã sớm ngồi vào bàn, số lượng ít đi hai người so với tối hôm qua.

Thậm chí, Thẩm Bạch Nguyệt – người từ lâu không thấy mặt – cũng đã xuất hiện, ngồi ngay ngắn tại bàn.

Thấy Nguyễn Thanh đi xuống, Thẩm Bạch Nguyệt ngoan ngoãn kéo ghế bên cạnh mình, ánh mắt đong đầy sự quan tâm: "Anh Úc Thanh, anh ổn chứ?"

Nguyễn Thanh lắc đầu, tỏ ý rằng mình không sao.

Dù cậu nói vậy, nhưng dáng vẻ yếu ớt, gương mặt không chút sắc hồng, lại toát lên nét mong manh như thể gió thổi qua là ngã, khiến người ta không thể tin rằng cậu thực sự ổn.

Không lâu sau khi Nguyễn Thanh ngồi xuống, Dương Thần Ngôn và Dương Thần Cẩn xuất hiện, nhưng không phải từ cầu thang mà từ khu vườn đi vào, tay và quần áo vẫn còn dính đất.

Người chơi biết rõ hai người họ vừa làm gì – trồng rau cải.

Sáng sớm, họ đã thấy hai người này cùng đám người hầu tất bật ngoài vườn chỉ để trồng rau.

Cảnh tượng ấy khiến các người chơi thoáng chốc ngẩn ngơ, tự hỏi liệu đây có thực sự là boss của phó bản này không.

Khi Dương Thần Ngôn và Dương Thần Cẩn quét mắt qua, ánh mắt sắc lạnh, những người chơi lập tức cúi gằm đầu, thu lại sự tò mò.

Quả nhiên, dù là boss đi trồng rau, khí thế vẫn khiến người khác không dám khinh nhờn.

Hai người bận rộn suốt buổi sáng ngoài vườn, nhưng công sức cứu vãn những luống rau cải từ chiều hôm qua đều thất bại.

Sáng nay, khi nhìn lại, lá rau đã khô héo, còn xuất hiện dấu hiệu bị cháy sém.

Dù không am hiểu việc trồng trọt, Dương Thần Cẩn cũng biết chuyện này hoàn toàn không bình thường.

Sau khi nghe tin Nguyễn Thanh xuống lầu, họ lập tức quay lại.

Lúc Dương Thần Ngôn và Dương Thần Cẩn bước vào phòng ăn, Dương Văn Mẫn cũng từ trên lầu chậm rãi đi xuống, gần như cùng lúc cả ba người đến bàn ăn.

Khi đi ngang qua chỗ Nguyễn Thanh, Dương Thần Cẩn hơi khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống vị trí bên phải của ghế chủ tọa.

Dương Thần Ngôn chọn ghế bên trái, cố tình để trống ghế chủ tọa ở giữa.

Ghế ấy được dành cho ai, không cần nói cũng rõ.

Thế nhưng, ai nấy đều ngạc nhiên khi Dương Văn Mẫn không ngồi xuống ghế chủ tọa mà lại chọn ngồi cạnh Nguyễn Thanh.

Sắc mặt Dương Thần Ngôn và Dương Thần Cẩn lập tức tối sầm.

Căn phòng tức thì rơi vào yên lặng, không khí căng thẳng như đông đặc lại.

Đến mức người chơi cũng nhận ra điều bất thường, cúi đầu thấp hơn, cố gắng thu mình để không gây chú ý.

Trong khi đó, khán giả trong phòng livestream không ngừng bàn tán qua màn hình:

【Trời ơi, chuyện gì đây? Mới qua một đêm mà sao bầu không khí căng thẳng vậy? Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì thế?】

【Tôi cũng muốn biết! Tối qua chỉ thấy vài người chơi bị huyết ảnh truy sát, ngoài ra chẳng phát hiện được gì cả.】

【Ai đó mở livestream bám theo vợ tôi đi! Dù không phát hiện được gì, nhìn mặt cậu ấy thêm chút nữa cũng đủ an ủi rồi!】

【Đừng mơ. Ở đâu có cậu ấy, ở đó chắc chắn có boss. Bám theo chẳng phải tự đi tìm chết sao? Thà đề xuất hệ thống game mở livestream cho NPC còn hơn.】

【Nghe cũng vô lý chẳng kém. NPC mà livestream thì lộ hết manh mối còn gì?】

Dương Thần Ngôn liếc mắt về phía Dương Văn Mẫn ngồi cạnh Nguyễn Thanh, bàn tay siết chặt đôi đũa, mạnh đến mức chúng gãy đôi.

Dương Thần Cẩn cũng không giấu được vẻ khó chịu, nở nụ cười nhạt nhòa, chậm rãi nói: "Cha à, sao trưởng bối lại ngồi ghế phụ thế này? Làm vậy chẳng phải khiến con và thằng ba thất lễ sao?"

Dương Thần Cẩn vốn không mong Dương Văn Mẫn sẽ quay về ghế chủ tọa. Nói xong, anh đứng dậy, tiến đến trước mặt Thẩm Bạch Nguyệt, gõ nhẹ lên bàn.

Thẩm Bạch Nguyệt ngước lên, đối diện ánh mắt mỉm cười mà như không của Dương Thần Cẩn, anh nói: "Thẩm tiểu thư, cô có thể nhường chỗ một chút không?"

Giọng nói lịch sự nhưng lại mang theo áp lực không thể chối từ.

Thẩm Bạch Nguyệt ôm chặt con búp bê trong tay, đôi tay run nhẹ. Cuối cùng, cô đành đứng dậy nhường chỗ.

Thế nhưng, khi cô vừa rời đi, một bóng người đã nhanh chóng chiếm lấy chỗ ngồi – là Dương Thần Ngôn.

Căn phòng càng rơi vào yên lặng đến đáng sợ, im ắng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

【Chú ý! Dù xem livestream, các bạn vẫn có thể thở, đừng nín quá lâu như tôi!】

【Tôi cũng vậy, cảm giác như không khí căng thẳng này làm nghẹn thở luôn rồi.】

【Ba cha con Dương gia rốt cuộc bị làm sao thế? Dương Văn Mẫn chẳng phải vừa trở về chiều qua sao? Tối qua đã xảy ra chuyện gì!?】

----

Edit chỉ muốn nói:

Người chứt rồi thì không thể biện minh🫠

Nguyễn ảnh đế nhìn hội diễn viên mới vào nghề rồi nhận xét: Quá kém, chê