Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 164: Bút Tiên (5)



Edit: Nhân Sâm Trắng

Người đàn ông tuy không có vẻ gì là nghiêm nghị, thậm chí nét mặt còn mang chút ôn hòa, nhưng không hiểu sao lại toát lên một cảm giác nguy hiểm khó tả.

Tựa như chỉ cần câu trả lời của bạn không hợp ý anh ta, sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Đừng nói đến Nguyễn Thanh – người từng xem bức ảnh kia, ngay cả những bạn học trong lớp cũng bất giác cảm thấy da đầu căng lên.

Vị giáo viên mới này đúng là không dễ dây vào.

Không ít học sinh đều nghĩ rằng nhà trường chắc chắn đang bị "bệnh nặng".

Môn học này đã dạy được nửa học kỳ rồi, tự dưng lại thông báo thay giáo viên.

Lý do được đưa ra là vị giáo sư cũ sức khỏe không tốt, không thể tiếp tục giảng dạy.

Thật là hoang đường.

Rõ ràng vừa rồi giáo sư giảng bài còn chẳng có biểu hiện gì bất ổn.

Dù cảm thấy khó hiểu, các học sinh cũng đành phải chấp nhận.

Nguyễn Thanh nghe lời người đàn ông nói, mang theo chút căng thẳng khẽ lắc đầu, ý bảo mình không có ý đó.

Thấy vậy, người đàn ông nhướng mày, khẽ cười rồi hỏi ngược lại: "Lắc đầu là ý gì? Không thích tôi sao?"

"Hay là bất mãn với tôi?"

Có lẽ vì khóc quá lâu, nước mắt của Nguyễn Thanh dường như đã cạn khô.

Đôi mắt cậu đỏ hoe, cố gắng há miệng nhưng lại không thể phát ra tiếng nào.

Nguyễn Thanh chỉ có thể tiếp tục lắc đầu, đôi mắt đẹp ánh lên nét oan ức vì bị hiểu lầm.

Nhưng vì không thể mở miệng giải thích, cậu chỉ biết bối rối đứng tại chỗ. Bóng dáng gầy gò, mỏng manh trông thật đáng thương.

Thế nhưng người đàn ông lại làm như không hiểu, nét mặt tràn đầy vẻ bất lực: "Xem ra em quả thực rất có ý kiến với tôi, đến mức không thèm giải thích."

Nguyễn Thanh càng thêm nôn nóng. Đúng lúc đó, một bạn học đứng lên nói: "Thưa thầy, bạn Hạ là như vậy từ trước rồi ạ."

"Hình như bạn ấy khóc thì không nói được, chắc chắn không phải cố ý đâu."

Cậu bạn đó cũng không hiểu tại sao mình lại như thế. Rõ ràng trước đây rất ghét cái tính hay khóc lóc của Nguyễn Thanh, vậy mà giờ lại đứng ra giúp cậu.

Có lẽ cậu ta không ưa việc người khác bị hiểu lầm, cho dù đó là người mình không thích.

Nguyễn Thanh nhìn về phía người bạn vừa giúp mình. Đôi lông mày tinh tế khẽ cong lên, như đang bày tỏ sự cảm kích.

Khoảnh khắc cậu quay đầu lại, cả lớp rơi vào im lặng chết chóc.

Đôi mắt cậu đỏ hoe, khóe mắt vương chút sắc hồng nhàn nhạt, rõ ràng là đã khóc rất lâu.

Ngoài ra, đường nét gương mặt cậu tinh xảo đến lạ thường. Đôi mắt long lanh như chứa ánh sáng lấp lánh, trong trẻo mà thuần khiết.

Lộng lẫy như những vì sao.

Dù không nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt, các bạn học cũng có thể mường tượng được vẻ đẹp diễm lệ hiếm có đó.

Lúc này, họ chợt nhận ra rằng bạn Hạ có lẽ rất xuất chúng.

Trước đây, tại sao họ lại không để ý đến điều này nhỉ? Thật kỳ lạ.

Rõ ràng, một mỹ nhân rơi lệ chỉ khiến người khác thấy thương cảm mà thôi...

Ánh mắt người đàn ông thoáng qua một tia bất mãn khi thấy cậu bạn đứng ra giúp Nguyễn Thanh. Sắc mặt anh ta cũng trở nên tối tăm hơn.

Và khi cả lớp đờ đẫn ngắm nhìn Nguyễn Thanh, cảm giác khó chịu ấy lập tức dâng lên đỉnh điểm.

Người đàn ông nheo mắt, giấu đi tâm tình sâu thẳm cùng một chút nguy hiểm ẩn hiện trong đáy mắt.

Sau đó, anh ta quay sang Nguyễn Thanh, vẻ mặt như không hiểu rõ tình hình, hỏi: "Là như vậy sao?"

Cậu bạn kia nhìn Nguyễn Thanh – người chỉ biết ngây ngốc gật đầu và lắc đầu – rồi tốt bụng nhắc nhở: "Bạn Hạ, cậu có thể viết ra mà."

Nghe vậy, Nguyễn Thanh lại quay sang cảm kích cậu bạn kia, thậm chí còn cúi đầu thật sâu.

Rồi cậu vội vàng cầm bút, viết nguệch ngoạc trên sách.

Sau khi viết xong, Nguyễn Thanh lật sách lại, đưa cho người đàn ông xem.

[Thưa thầy, em không bất mãn hay có ý không tôn trọng thầy. Chỉ là em đột nhiên có việc cần rời đi một lát.]

Nguyễn Thanh vốn định viết rằng mình muốn đi vệ sinh, nhưng lại nhớ đến việc chẳng ai mang sách khi đi cả.

Vậy nên cậu không giải thích cụ thể lý do.

Người đàn ông cụp mắt nhìn dòng chữ trong sách.

Nét chữ của cậu học trò thanh tú, gọn gàng, trông vô cùng đẹp mắt.

Giống hệt con người cậu.

"Đã vậy thì ngồi xuống học nghiêm túc đi." Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Thanh, dường như hoàn toàn bỏ qua nửa câu cuối của cậu.

Nguyễn Thanh nghe vậy, khẽ mím môi, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống hàng ghế đầu.

Người đàn ông cầm cuốn sổ điểm danh bước lên bục giảng: "Chào các em, tôi là giáo viên mới phụ trách môn học này."

Nói xong, anh ta lấy viên phấn viết lên bảng ba chữ to.

Thẩm Ngộ An.

"Tôi không thích có học sinh đến muộn hay ra về sớm trong giờ học của mình. Hy vọng các em chú ý điều này."

Dù lời nói hướng đến cả lớp, nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn chằm chằm vào Nguyễn Thanh.

Rõ ràng anh ta rất để tâm đến hành động muốn trốn học lúc nãy của cậu.

Nguyễn Thanh trông có vẻ xấu hổ, cúi thấp đầu, co mình lại trên ghế.

Thẩm Ngộ An cũng không nói thêm gì, cầm sách lên và bắt đầu bài giảng.

Dù là giáo viên tạm thời, nhưng rõ ràng anh ta không phải kiểu dạy qua loa. Nội dung truyền đạt chẳng thua kém gì vị giáo sư cũ.

Nguyễn Thanh ngồi ngay hàng đầu, hơn nữa ánh mắt Thẩm Ngộ An lại thường xuyên lướt qua cậu, khiến cậu buộc phải chăm chú lắng nghe.

Nhưng chỉ vài phút sau, chuông báo giờ giải lao vang lên.

Các tiết học đại học thường ghép hai tiết liền, giờ đây là mười phút nghỉ giữa giờ.

Như thế cũng đủ để Nguyễn Thanh tranh thủ tra cứu thông tin về người đã gửi tin nhắn.

Dù sao trên tầng còn có phòng máy, tiện cho việc sử dụng máy tính.

Nguyễn Thanh vừa tan tiết đã vội bước ra ngoài, định hướng thẳng lên phòng máy trên tầng.

Nhưng vừa rời khỏi lớp, cậu đã phát hiện Thẩm Ngộ An cũng đi ra.

Tim Nguyễn Thanh bất giác đập mạnh, ánh mắt thoáng liếc qua anh ta, rồi lập tức đổi hướng, giả vờ đi về phía nhà vệ sinh.

Như thể cậu chỉ đơn thuần muốn đi vệ sinh.

Nhưng dường như Thẩm Ngộ An cũng có ý định đi về phía đó.

Nguyễn Thanh rất rõ, anh ta không thực sự muốn đi vệ sinh, mà là đang ngang nhiên theo dõi cậu.

Hơn nữa, rất có khả năng Thẩm Ngộ An đến đây là vì cậu.

Nếu không thì mọi chuyện đã quá trùng hợp.

Bốn mươi phút trước, cậu vừa va phải anh ta, rồi ngay sau đó môn học này liền đổi giáo viên.

Thẩm Ngộ An... đang nghi ngờ cậu sao?

Quả nhiên, với loại người như anh ta, chỉ dựa vào việc giả vờ ngốc nghếch cũng không đủ để xóa bỏ nghi ngờ.

Cậu phải càng cẩn thận hơn.

Nguyễn Thanh giả vờ như không thấy Thẩm Ngộ An ở cách mình không xa.

Khi đến nhà vệ sinh, cậu lập tức bước vào một buồng, xoay người khóa cửa lại.

Nguyễn Thanh chăm chú lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Vì đang trong giờ giải lao, số nam sinh đến nhà vệ sinh khá đông, nhưng lại rất ít người đi về phía gian của cậu.

Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, tiếng bước chân của hai người chậm rãi tiến lại gần gian của cậu.

Ngay sau đó, Nguyễn Thanh nghe thấy hai người bước vào hai gian vệ sinh bên cạnh mình.

Một trái, một phải.

Nguyễn Thanh nhất thời không thể xác định Thẩm Ngộ An đã vào gian nào, cũng không thể chắc chắn liệu Thẩm Ngộ An có đang ở ngay bên cạnh cậu hay không.

Khi không thể xác định, cậu luôn giả định theo tình huống tồi tệ nhất.

Nếu giờ ra ngoài chắc chắn sẽ chạm mặt, Nguyễn Thanh nghĩ một lúc, quyết định đợi đến khi vào học mới đi ra.

Nhưng không hiểu sao, khi ngồi đó, cậu đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cảm giác ấy khiến người ta lạnh gáy, thậm chí cả da đầu cũng tê rần.

Như thể có thứ gì đó đang dán chặt ánh mắt đầy ác ý lên người cậu.

Cảm giác đó khiến cậu liên tưởng đến việc bị kéo xuống địa ngục ngay giây tiếp theo.

Nguyễn Thanh lập tức căng cứng toàn thân, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt lại, làm nhăn cả quần.

Thẩm Ngộ An... định ra tay trong nhà vệ sinh sao?

Nguyễn Thanh cố gắng giữ bình tĩnh. Ngoài kia vẫn còn rất nhiều học sinh.

Ra tay trong nhà vệ sinh tuyệt đối không phải lựa chọn khôn ngoan.

Có lẽ anh ta chỉ muốn quan sát phản ứng của cậu mà thôi.

Chỉ cần đóng vai một học sinh vô tội, hoàn toàn không biết gì là được.

Tuy nhiên, cảm giác bị nhìn chằm chằm càng lúc càng mạnh, và dường như lại đến từ... phía trên đầu?

Phía trên các gian vệ sinh không hoàn toàn khép kín, còn chừa một khoảng cao hơn nửa mét, đủ để một người trưởng thành trèo qua.

Dù anh ta có vào gian khác, vẫn có thể trèo qua và giết cậu.

Nguyễn Thanh bất giác cảm thấy bất an, hàng mi khẽ run rẩy, cậu từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía vách ngăn.

Không có ai.

Không như dự đoán, chẳng có người nào đứng đó cả.

Hơn nữa, cảm giác bị dán mắt cũng biến mất, như thể tất cả chỉ là ảo giác của cậu.

Có phải vì cả đêm không ngủ nên thần kinh quá nhạy cảm không?

Khi Nguyễn Thanh còn đang nhìn lên đỉnh vách ngăn, từ gian bên phải bỗng vang lên một giọng nói: "Bạn gì ơi, bạn có giấy không?"

"Cho mình xin một tờ được không?"

Giọng nói ấy lạnh nhạt mà trong trẻo, tựa như ngọc rơi trên mâm, khiến người nghe không kìm được mà chìm đắm.

Đó không phải giọng của Thẩm Ngộ An.

Người bên kia nói xong thì đưa tay xuống dưới vách ngăn, như đang chờ Nguyễn Thanh đưa giấy.

Nguyễn Thanh cúi mắt nhìn bàn tay đó.

Đó là một bàn tay thon dài, trắng trẻo, từng đốt ngón tay rõ ràng. Móng tay được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ, rất đẹp.

Chỉ nhìn thôi đã cảm giác đây là một bàn tay của nghệ sĩ piano, tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

Cổ tay trắng trẻo và tay áo nơi cổ tay tiếp nối với nhau, nhưng phần tay áo bị vách ngăn che khuất, chỉ lộ ra một chút sắc đỏ.

Có vẻ như người kia mặc áo tay đỏ, càng làm nổi bật vẻ trắng trẻo của bàn tay.

Nguyễn Thanh không có giấy, cho dù có cũng không muốn đưa.

Vì cậu cảm thấy có gì đó sai sai.

Cảm giác bất an và căng thẳng dâng lên, như thể chỉ cần đưa giấy cho người kia, điều gì đó kinh khủng sẽ xảy ra.

Đó là trực giác của cậu.

Trực giác vốn không đáng tin, nhưng trong những chuyện nhỏ nhặt thế này, làm theo linh cảm cũng không hại gì.

Khi Nguyễn Thanh định từ chối, hệ thống bỗng vang lên trong đầu cậu với giọng nói lạnh lẽo: [Đừng đưa.]

Nguyễn Thanh sững người. Đây là lần đầu tiên hệ thống chủ động nói với cậu.

Hơn nữa, nó đang nhắc nhở điều gì đó sao?

Chẳng lẽ... vi phạm quy tắc à?

Người bên kia chờ mãi không thấy gì, giọng nói mang theo vẻ nghi hoặc cất lên: [Bạn gì ơi? Bạn còn đó không?]

Hệ thống lại lên tiếng: [Đừng trả lời.]

Nguyễn Thanh khựng lại, liếc nhìn bàn tay chưa thu về rồi dời mắt đi, không phát ra tiếng động nào.

Thậm chí hơi thở của cậu cũng cố gắng nhẹ đi.

Chờ thêm một lúc, nghe thấy tiếng vài ba học sinh trò chuyện và bước chân ngoài hành lang, Nguyễn Thanh mở cửa gian vệ sinh rồi bước ra.

Cậu vừa bước ra thì cánh cửa ở gian bên trái cũng được mở.

Thẩm Ngộ An từ trong đi ra, mỉm cười lịch sự gật đầu với cậu, rồi rời đi, chẳng nói gì.

Như thể việc chạm mặt nhau trong nhà vệ sinh chỉ là tình cờ.

Nguyễn Thanh nhìn theo bóng lưng đang rời đi của anh ta, sau đó quay lại rửa mặt ở bồn rửa tay.

Cậu khóc lâu đến mức cả người thiếu nước, khẩu trang cũng hơi ướt, gương mặt lấm tấm nước mắt làm cậu cảm thấy không thoải mái.

Nguyễn Thanh tháo khẩu trang, lấy tay vốc nước rửa mặt, rồi quay lại lớp học trước khi vào giờ.

Vì giấc mơ vừa rồi, cộng thêm việc ngồi bàn đầu, lần này cậu không ngủ gật nữa, mà chăm chú học hành.

Bốn mươi lăm phút trôi qua rất nhanh.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Nguyễn Thanh cầm sách định đi thì Thẩm Ngộ An, đang cầm tài liệu, quay đầu nhìn cậu: "Bạn Hạ Thanh, theo tôi lên văn phòng một chuyến."

Nói xong, Thẩm Ngộ An liền rời khỏi lớp học.

Nghe vậy, bàn tay cầm sách của Nguyễn Thanh siết chặt, khiến những ngón tay trắng trẻo trở nên tái nhợt.

Ở Đại học Số 1, đãi ngộ dành cho giáo sư luôn rất tốt. Chỉ cần không phải giảng viên hành chính, họ đều có phòng làm việc và phòng thí nghiệm riêng.

Người trẻ như Thẩm Ngộ An có thể thay giáo sư lão làng trong giờ giảng, chắc chắn địa vị không thấp.

Một người như vậy có văn phòng riêng cũng là điều bình thường.

Lên văn phòng đồng nghĩa với việc phải ở riêng với anh ta.

Rủi ro không cần nghĩ cũng biết.

Nguyễn Thanh không muốn đi, nhưng không thể không đi.

Cậu im lặng đi theo sau anh ta, suốt đường cả hai đều không nói gì.

Chẳng mấy chốc, hai người đến văn phòng của Thẩm Ngộ An.

Quả nhiên là một văn phòng độc lập.

Nguyễn Thanh vừa bước vào, liền nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng.

Thẩm Ngộ An đã khóa cửa.

Một cơn bất an dâng lên trong lòng Nguyễn Thanh, nhưng cậu không để lộ ra, làm như mình không nhận ra nguy hiểm.

Vì tâm trạng đã bình ổn hơn, chứng mất ngôn ngữ của cậu cũng thuyên giảm.

Cậu cúi đầu, tỏ vẻ xấu hổ: "Thầy ơi, lần sau em sẽ không tự ý rời lớp nữa."

Thẩm Ngộ An đặt tài liệu lên bàn, xắn tay áo lên, rồi nhìn Nguyễn Thanh, lúc này đã có chút mất tự nhiên, đang đứng yên.

"Thực ra, em đã nhìn thấy, đúng không?"

Nguyễn Thanh khẽ chớp mắt, đôi mắt toát lên vẻ ngây thơ: "Nhìn thấy gì ạ?"

Thẩm Ngộ An khẽ cười, nhướn mày: "Bạn Hạ Thanh, em nghĩ giả ngu là được sao?"

Nói xong, anh ta chậm rãi tiến về phía Nguyễn Thanh, từng bước như giẫm lên trái tim người đối diện, mang theo áp lực vô hình, khiến cậu cảm giác bất an.

Nguyễn Thanh đứng đờ ra, cảm giác như từng tế bào trong người đang la hét, bảo cậu chạy đi.

Nhưng cậu không thể.

Có lẽ Thẩm Ngộ An chỉ đang thử cậu.

Nếu cậu bỏ chạy, chẳng khác nào thừa nhận đã nhìn thấy bức ảnh.

Hơn nữa, anh ta đã gọi cậu trước cả lớp, khả năng sát hại cậu ngay bây giờ không cao.

Chỉ cần giả vờ như không biết gì là được.

Cậu ngước đôi mắt ngây thơ nhìn anh ta: "Thầy nói gì cơ ạ? Em đâu có giả ngu."

Thẩm Ngộ An đã đứng ngay trước mặt, anh ta đưa tay vuốt nhẹ tóc mai của Nguyễn Thanh.

Cậu lùi lại, tránh tay anh ta theo bản năng.

Thẩm Ngộ An không hề tức giận, chỉ nhẹ nhàng bật cười, rồi cầm lấy một tấm ảnh và giơ ra trước mặt Nguyễn Thanh. "Vừa rồi ở hành lang, em đã nhìn thấy tấm ảnh này đúng không?"

Nguyễn Thanh theo phản xạ nhìn về phía tấm ảnh trong tay Thẩm Ngộ An.

Khi trông rõ nội dung bên trong, đôi mắt trong trẻo, linh động của cậu thoáng lộ vẻ kinh ngạc, không thể tin nổi.

Sắc mặt cậu trắng bệch không còn chút máu.

Bởi vì tấm ảnh trong tay Thẩm Ngộ An chính là bức cậu vừa thoáng thấy ở hành lang – bức ảnh như hiện trường một vụ án mạng.

Lòng Nguyễn Thanh lập tức trĩu nặng. Rõ ràng Thẩm Ngộ An ở hành lang cố tình va vào cậu.

Dù cậu có thật sự không thấy tấm ảnh đó lúc ở hành lang, anh ta chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách khác để ép cậu nhìn.

Bởi vì điểm mấu chốt không nằm ở việc cậu có nhìn hay không, mà là Thẩm Ngộ An muốn cậu phải nhìn.

Rõ ràng, anh ta bị sức hấp dẫn kỳ lạ của cậu mê hoặc.

Nguyễn Thanh nhìn tấm ảnh đáng sợ trong tay Thẩm Ngộ An, ánh mắt đầy sợ hãi, cậu vô thức lùi từng bước về phía sau.

Chỉ đến khi lưng chạm cửa, không còn đường nào để trốn, cậu mới bừng tỉnh, vội vã xoay người, run rẩy xoay nắm cửa muốn thoát ra ngoài.

Nhưng cậu vừa mới mở hé cánh cửa một chút thì đã bị một lực mạnh mẽ đẩy sập lại.

Một bóng dáng cao lớn xuất hiện ngay sau lưng Nguyễn Thanh, bóng đen từ người đó phủ trùm lên cơ thể nhỏ bé của cậu, áp lực tràn ngập cả không gian.

Thẩm Ngộ An không chỉ đóng sầm cánh cửa, mà còn khóa trái lại.

Sau đó, anh ta túm lấy tay cậu, kéo cậu xoay người đối mặt với mình.

Anh ta rất cao, gần như chạm ngưỡng 1m9.

Đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt anh ta khẽ nheo lại, nụ cười hiện lên chút nguy hiểm.

"Hạ Thanh, em nói xem, giờ phải làm sao đây?"

Nguyễn Thanh tái nhợt, đôi mắt ửng đỏ thêm vài phần, cơ thể vì sợ hãi mà khẽ run rẩy. Dù mắt đã ráo lệ (không còn nước mắt), nhưng vì hoảng loạn mà khóe mắt vẫn còn ướt át, chỉ là nước mắt không thể trào ra nữa.

Cậu muốn mở miệng cầu xin, nhưng cơn mất tiếng đột ngột lại ập đến, khiến cậu không thốt ra được bất kỳ âm thanh nào, ngay cả lời van xin cũng đành chôn chặt trong cổ họng.

Bàn tay nhỏ nhắn của cậu run run, với lấy bút và quyển sách giáo khoa để viết gì đó.

Nhưng còn chưa kịp viết, quyển sách đã bị người trước mặt lạnh lùng giật lấy, rồi ném mạnh xuống đất như rác thải không chút thương tiếc.

Hiện giờ, ngay cả quyền viết chữ cũng không có.

Thẩm Ngộ An chẳng buồn nhìn quyển sách bị vứt xuống, ánh mắt chỉ chăm chú dõi theo thiếu niên đang run rẩy trước mặt mình, khẽ bật cười: "Hạ Thanh, em có biết không?"

"Chỉ có người chết mới giữ được bí mật."

Nguyễn Thanh nghe vậy thì toàn thân cứng đờ, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, đến cả đôi môi cũng run lên bần bật.

Hiển nhiên, cậu đã sợ đến tột độ.

Thẩm Ngộ An vươn tay, khẽ vuốt ve gò má tinh xảo của Nguyễn Thanh, giọng nói dịu dàng nhưng lại phảng phất sự do dự đáng sợ: "Em nói xem, tôi có nên giết em không?"

Không... Không được...

Nguyễn Thanh sợ hãi mở to mắt, yếu ớt và bất lực lắc đầu.

Rõ ràng cậu đã không thể khóc được nữa, nhưng nước mắt lại lần nữa trào ra.

Gương mặt cậu xinh đẹp như kiệt tác hoàn mỹ nhất của tạo hóa, đẹp đến mức dù là họa sĩ tài hoa nhất thế giới cũng không thể khắc họa được trọn vẹn ba phần.

Sự sợ hãi khiến vẻ thanh lãnh thường ngày của cậu mang thêm chút mong manh dễ vỡ, tựa như một chiếc bình sứ tuyệt đẹp nhưng mỏng manh, yếu đuối đến mức người ta có thể tùy ý điều khiển.

"Em lại khóc rồi à?" Thẩm Ngộ An đưa tay nâng cằm cậu lên, ép cậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của mình. Quả nhiên, cậu lại khóc nữa.

"Sao em lại thích khóc vậy nhỉ?"

Anh ta hỏi xong cũng không mong nhận được câu trả lời. Vì rõ ràng, cậu vừa khóc là không thể nói gì. Điều này, anh ta đã biết từ lúc cậu còn ở trong ký túc xá.

Sáng nay, khi vừa thức dậy, Thẩm Ngộ An đã nhìn thấy cậu – từ cửa sổ phòng ký túc xá đối diện của khu giáo viên.

Rõ ràng cùng một gương mặt, nhưng chẳng hiểu sao lần này lại khiến trái tim vốn yên ả như nước chết của anh ta đột ngột nhảy loạn.

Anh ta chưa bao giờ có cảm giác như thế, một khoảnh khắc khiến anh ta nhận ra mình đang thực sự sống.

Cậu thiếu niên ấy, sáng nay, khiến anh ta cảm thấy cuộc đời có ý nghĩa.

Cũng vì vậy mà anh ta mới cố tình để cậu va vào mình khi vội vã đi học. Và cũng cố ý để lộ bức ảnh ấy.

Từng bước từng bước, dụ dỗ cậu rơi vào bẫy.

"Em biết không?" Thẩm Ngộ An nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt trên má cậu. Nước mắt ướt đẫm ngón tay anh ta, trượt qua làn da mịn màng, tạo nên một cảnh tượng kỳ dị đầy mờ ám.

Ánh mắt anh ta trầm xuống, giọng nói khàn khàn mang theo từ tính lạ thường: "Nước mắt chỉ khi ở trên giường mới đáng thương nhất."

"Cũng dễ khiến người khác mủi lòng nhất."

Ngón tay cái của Thẩm Ngộ An khẽ miết qua đôi môi nhạt màu của cậu, động tác ám muội khiến người khác lạnh sống lưng. "Hiểu không?"

Nguyễn Thanh: ... Thực sự không muốn hiểu.

Khi đầu óc còn đang hoảng hốt, ánh mắt cậu vô tình bị thu hút bởi khung cảnh bên ngoài.

Cửa sổ sát đất trên ban công phản chiếu một hình bóng không xa, một người đang đứng ở đó.

Người ấy mặc áo đỏ, quần đen, lấm lem và rách rưới. Trong sắc đỏ nhòe nhoẹt còn lốm đốm những mảng trắng.

Áo sơ mi... làm gì có kiểu sơ mi đỏ trắng nào chứ?

Như thể nhận ra điều gì đó, Nguyễn Thanh mở to mắt, đồng tử co rụt lại.

Đó không phải là áo đỏ, mà là áo trắng đã nhuốm máu, mang vẻ rùng rợn đầy quái dị.

Còn đây là tầng ba, người kia vốn không thể đứng ngoài cửa sổ...

Hắn đang ở bên trong!

Khoảng cách gần đến mức—

Hắn ta, hoặc thứ đó, đang ngay trước mặt họ!!!

***

Edit bày tỏ:

Tính ra khi mà tui đăng công khai truyện này, tui hay edit vào đêm ạ, thế nà edit xong chắc tui xủi luôn mấy ngày vì ông công nhát ma qua, ổng giận nên ổng làm mình làm mẩy với Thanh Thang luôn🥹